
u khi Hoàng Phủ Tấn hướng Vũ Lạc Thủy ban mệnh
lệnh như vậy, trong Vũ Phượng Cung ngày nào cũng đều xuất hiện những câu đối
thoại như vậy—–
“Lạc Thủy, tới đây đỡ ta đi ra ngoài một chút.”
“Nương nương, hoàng thượng nói, cái gì cũng phải để
cho ngài tự mình làm.”
“………………..”
“Lạc Thủy, rót cho ta chén trà đi.”
“Nương nương, hoàng thượng nói, cái gì cũng phải để
cho ngài tự mình làm.”
“…………………”
Cuối cùng, biến thành cục diện như vậy:” Được rồi, Lạc
Thủy, hoàng thượng là lão đại ngươi, ta đấu không lại hắn.”
Mỗi ngày đều là Tiểu Thiên thỏa hiệp.
“Thật xin lỗi, hoàng hậu nương nương, ta không dám
kháng chỉ.” Vẻ mặt Vũ Lạc Thủy đầy áy náy nhìn Tiểu Thiên.
“Được rồi, được rồi, vậy ngươi theo ta nói chuyện
phiếm, như vậy được chứ. Hôn quân cũng không nói với ngươi ngay cả nói chuyện
phiếm cũng không nói cùng ta nha.” Đây mới là ý chính của nàng.
“Tốt, vậy ta bồi nương nương nói chuyện phiếm.” Vũ Lạc
Thủy ngồi xuống trước mắt Tiểu Thiên.
Hai tay chống cằm, nàng nhìn Vũ Lạc Thủy, bắt đầu
“Vâng, vậy ta bồi nương nương nói chuyện phiếm.” Vũ Lạc Thủy ở Tiểu Thiên trước
mặt ngồi xuống.
Hai tay nâng cằm lên, nàng nhìn vũ Lạc Thủy, bắt đầu
“Phán xét” chuyện mấy ngày nay quanh quẩn ở trong đầu nàng!
“Lạc Thủy, tên hôn quân Hoàng Phủ Tấn thất đức lưu
manh kia rốt cuộc có chỗ nào tốt để cho ngươi coi trọng?”
“Nương. . . . . . Nương nương, ngài đã hiểu lầm.” Vũ
Lạc Thủy cả người khẩn trương, cũng không phải lo lắng Hoàng hậu nương nương
đối với nàng như thế nào, mà là sợ nếu là hoàng thượng biết. . . . . .
“Lạc Thủy, ta cũng sẽ không ăn ngươi, ngươi sợ cái gì,
thiệt là….” Trên mặt Tiểu Thiên mang mấy phần bất mãn, nàng là một Hoàng hậu
nương nương vạn phần, vạn phần hào phóng nha!
“Nương nương, không phải vậy, ngài hiểu lầm rồi.”
“Được rồi, được rồi, là ta hiểu lầm.” Tiểu Thiên mang
theo vài phần diễn trò gật đầu một cái, nàng quyết định đổi phương thức khác.
“Vậy ngươi ba lần bốn lượt cứ nói hôn quân là người
tốt, tại sao ta không nhìn ra được chứ?”
Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, Vũ Lạc Thủy cũng
không có suy nghĩ nhiều, chỉ cần nhắc tới chuyện có liên quan đến Hoàng
Phủ Tấn, nàng giống như đặc biệt hăng hái.
“Nương nương, thật ra thì ngài đã hiểu lầm hoàng
thượng, hoàng thượng thật sự là người tốt.”
“Ta biết, ngươi đã nói rất nhiều lần.” Tiểu Thiên miễn
cưỡng mở miệng nói, thật đúng là nam nhân không hư, nữ nhân không thương, một
tên hôn quân hư hỏng như vậy, cô gái ngoan ngoãn Lạc Thủy này thế nhưng lại coi
trọng hắn.
“Ta nhớ vào lần đầu tiên ta vào cung, là sinh nhật
Thái Hoàng Thái Hậu, khi đó, cha ta mang theo ta vào cung, lúc ta đang trên
đường chạy đến Ngự hoa viên chơi thì bị lạc đường, còn bị tảng đá lớn ở Ngự hoa
viên làm cho té trật chân, tay cũng trầy sướt, khi đó, hoàng thượng xuất hiện ở
bên cạnh ta, còn giúp ta đem vết thương băng bó kỹ, mang ta đi tìm ta cha, khi
đó, hắn thật rất tốt, rất ôn nhu.” Nói đến đây, gương mặt Vũ Lạc Thủy hơi đỏ
lên, cũng không chú ý tới ánh mắt Tiểu Thiên vẫn đang chăm chú nhìn nàng.
“Vậy là chuyện tình bắt đầu từ khi đó rồi? Hôn quân
lại còn có thể tốt như vậy? Thật là nhìn không ra.” Tiểu Thiên chống đầu, mở
miệng hỏi. Bất quá, mấy ngày trước hôn quân còn giúp nàng băng bó vết thương,
chẳng lẽ hôn quân thật sự tốt như vậy?
“Khi đó, hoàng thượng vẫn còn nhỏ.” Vũ Lạc Thủy hồi
đáp.
“A, thì ra là các ngươi còn là thanh mai trúc mã.”
Tiểu Thiên mở miệng nói, trong lòng không khỏi sung sướng lên một chút.
“Cũng không phải.” Vũ Lạc Thủy lúc này ngượng ngùng
giống như một thiếu nữ, sắc mặt khẽ phiếm hồng.
“Bất quá, Lạc Thủy, dáng dấp ngươi cũng rất tốt, ánh
mắt tại sao lại kém như vậy, người nào lại không nhìn, hết lần này tới lần khác
coi trọng tên hôn quân kia.”
“Hoàng thượng không hề kém!” Vũ Lạc Thủy bất chợt thốt
lên, mới ý thức được mình đã lỡ lời, lập tức mở miệng giải thích, “Nương nương,
ta. . . . . .”
“Ha ha ~~ Lạc Thủy, bị ta phát hiện ra, còn không chịu
thừa nhận!” Trong mắt Tiểu Thiên mang theo vài phần cười gian, Lạc Thủy người
này thật là đơn thuần, chỉ mấy câu nói như vậy liền đem nàng lừa gạt của nàng
lộ ra.
“Nương nương, ta. . . . . . Ngài đừng hiểu lầm, thật
ra thì. . . . . .”
“Ai nha, Lạc Thủy, ngươi khẩn trương làm cái gì nha,
mặc dù ánh mắt của ngươi hơi kém, nhưng ta cũng không nên cười ngươi.” Trong
mắt Tiểu Thiên cười đến rất rạng rỡ.
“Nương nương, ta. . . . . .” Vũ Lạc Thủy cắn môi dưới,
trên mặt rõ ràng là mang bộ mặt khó sử.
“Thế nào?”
“Ngài. . . . . . Có thể không nói với hoàng thượng hay
không?” Lúc này Vũ Lạc Thủy cũng không có ý định phủ nhận nữa, chẳng qua là
không hy vọng hoàng thượng cũng biết nàng thầm mến hắn, nếu không, nàng về sau
làm sao nhìn mặt hoàng thượng a.
“Đừng nói cho hắn?” Lần này Tiểu Thiên cũng không
hiểu:”Thầm mến hoàng đế, đây chính chuyện là vô cùng thống khổ a, cả ngày thấy
hắn cùng tam cung lục viện kia khanh khanh ta ta , ngươi không thấy khó chịu
sao.”
“Ha ha, hoàng thượng là hoàng đế nha, cùng hậu phi
khanh khanh ta ta cũng là chuyện