
g chỉ mặc quần áo
vải bông mà mẹ ông may cho. Trong ký ức của ông, người mẹ lúc nào cũng
khâu vá bởi vì mọi thứ đồ của ông đều do bà may lấy, từ cái áo lót cho
đến đôi tất chân.
Ông nói sau khi mẹ ông qua đời, ông mở tủ quần áo ra xem, trong đó
chất đầy những bộ quần áo vải bông mà ông có thể mặc đến tận cuối đời.
Bộ quần áo ông đang mặc đây là một trong số đó. Dung mạo của mẹ ông như
thế nào nhỉ? Trong lòng cô cảm thấy xót xa khi nghe ông kể chuyện. Trước sự hồi tưởng về người mẹ kính yêu của ông, cô hỏi, “Ông có nghĩ rằng mẹ ông hạnh phúc không?”
“Mẹ tôi không giống với phụ nữ ngày nay.” Lời nói của ông rất lịch sự nhưng vẻ mặt ông nói lên rằng cô đã xúc phạm mẹ ông.
Nhận tờ rơi Hyong-chol vừa đưa cho, người phụ nữ dừng bước
một lát lặng lẽ nhìn tấm ảnh mẹ anh. Ngay dưới chân tháp đồng hồ ở ga Seoul nơi mẹ thường đứng
đợi anh.
Ngay sau khi anh tìm được một căn phòng trên thành phố, mẹ đã
lên thăm anh. Lúc đến ga Seoul,
bộ dạng của mẹ anh chẳng khác gì một người đi sơ tán chiến tranh. Mẹ bước lên
bậc thềm nhà ga với bao nhiêu gói bọc đội trên đầu, vác trên vai, cầm trên tay,
với vô khối thứ không xách vào đâu được nữa đành buộc lại quanh hông. Thật kỳ
lạ khi mẹ vẫn có thể bước đi với ngần ấy thứ trên người. Nếu làm được, chắc mẹ
còn treo cả những quả cà tím và bí ngô vào chân khi lên thăm anh. Cái túi của
mẹ anh căng phồng lên với nào là ớt tươi, nào là hạt dẻ, hoặc tỏi bóc sẵn bọc
trong giấy báo. Mỗi khi đi đón mẹ, anh lại không tin nổi vào mắt mình khi thấy
những bó to bó nhỏ chất thành đống xung quanh mẹ, thật ngạc nhiên vì một mình
mẹ mà có thể mang được nhiều thứ đến vậy. Đứng giữa đống đồ đạc, mẹ ngó nghiêng
nhìn quanh, gò má đỏ bừng lên, ngóng đợi anh đến đón.
Người phụ nữ ngập ngừng tiến về phía anh, chỉ vào ảnh mẹ
trong tờ rơi mà nói, “Hình như tôi đã nhìn thấy bà ấy trước ủy ban phường số
Hai khu Yongsan.” Trong tờ rơi do cô em anh làm, mẹ anh mặc hanbok màu xanh
nhạt, đang cười rạng rỡ. Người phụ nữ nói tiếp, “Lúc đó bà ấy không mặc bộ
hanbok này nhưng đôi mắt thì giống hệt, tôi còn nhớ đôi mắt ấy vì trông nó rất
thật thà, giống như đôi mắt của con bê vậy.” Người phụ nữ nhìn lại một lần nữa
đôi mắt của mẹ anh trong bức ảnh được in trên tờ rơi và nói thêm, “Bà ấy bị
thương ở mu bàn chân. Bà ấy đi đôi dép lê màu xanh, một bên dép cứa vào bàn
chân chỗ gần ngón cái sâu đến nỗi một miếng thịt long ra tạo thành vết rách sâu
hoắm, có lẽ vì bà ấy đã đi bộ quá xa. Ruồi muỗi bu đầy quanh vết thương đang rỉ
mủ, chắc là cảm thấy khó chịu nên bà ấy cứ đưa tay phe phẩy đuổi chúng đi. Mặc
dù trông có vẻ đau lắm, nhưng bà ấy cứ ngó nghiêng nhìn vào ủy ban phường như
thể chẳng đau đớn gì. Chuyện này là từ một tuần trước rồi.”
Một tuần trước sao?
Chẳng biết phải làm gì với những điều người phụ nữ kia nói -
rằng bà ấy nghĩ là đã nhìn thấy mẹ anh trước ủy ban phường một tuần trước, chứ
thậm chí không phải sáng nay, rằng đôi mắt mẹ trong bức ảnh trên tờ rơi gợi cho
bà ấy nghĩ đến đôi mắt của người phụ nữ bà ấy gặp - anh vẫn tiếp tục phát tờ
rơi ngay cả khi bà ấy đã đi rồi. Mọi thành viên trong nhà đều được huy động đi
phân phát và dán tờ rơi ở khắp nơi, từ ga Seoul đến Namyong-dong, từ các nhà
hàng, cửa hàng quần áo, hiệu sách và quán café Internet. Khi có những tờ rơi bị
bóc ra vì đã dán vào những chỗ không được phép, họ lại tới dán vào đúng chỗ đó.
Mà cũng không chỉ dán ở loanh quanh khu vực ấy. Mọi người trong gia đình còn
đến tận Nam Dea Moon, Chong Lim Dong, thậm chí cả Seo Dea Moon để phân phát và
dán tờ rơi. Họ chẳng nhận được lấy một cuộc điện thoại từ mẩu quảng cáo họ đã
đăng trên báo, nhưng có một số người gọi điện đến sau khi xem tờ rơi. Có lần
nghe mách rằng có người giống mẹ anh ở một nhà hàng nọ, họ vội vàng lao đến đó
xem, nhưng người đó không phải là mẹ mà chỉ là một phụ nữ trạc tuổi mẹ đang làm
việc cho nhà hàng đó. Một lần, có người gọi đến bảo với anh rằng ông ta đã mời
mẹ vào nhà ông ta rồi đọc địa chỉ nhà ông ta một cách rõ ràng, thế là lòng đầy
khấp khởi mấy anh chị em vội vã tới đó, nhưng khi đến nơi mới hay địa chỉ đó
không tồn tại. Thậm chí còn có người gọi đến bảo rằng anh ta sẽ tìm mẹ cho họ
nếu họ đưa trước năm triệu uôn tiền thưởng cho anh ta. Nhưng rồi sau hai tuần
những cuộc gọi cũng thưa thớt dần. Gia đình anh, vốn lúc trước tất tả chạy
ngược chạy xuôi ngập tràn hy vọng, giờ đây thường thấy nhau ngồi phệt trước
tháp đồng hồ ở ga Seoul, não nề tuyệt vọng. Khi có người vò nát tờ rơi vứt
xuống đất ngay sau khi nhận nó, chính em gái anh, một nhà văn, đã nhặt nó lên,
vuốt lại phẳng phiu và phát cho người khác.
Cô em anh vừa đi vào ga Seoul với một tập tờ rơi trên tay
liền chạy lại đứng bên cạnh anh. Ánh mắt mệt mỏi của cô liếc nhìn đôi mắt anh.
Anh kể với cô về những lời của người phụ nữ nọ, rồi hỏi cô, “Chúng ta có nên
đến tìm kiếm quanh ủy ban phường số Hai khu Yong San không?” Cô em với vẻ ủ rũ
trả lời ngắn gọn, “Sao mẹ lại đến đó chứ? Chúng ta có thể qua đó sau.” Rồi cô
đưa tờ rơi ra trước mặt những người đang hối hả