
u khi nhất
quyết đòi mua váy trơn, cô đã đến chính sân ga tàu điện ngầm Seoul này cùng mẹ. Mẹ nắm chặt tay cô, bước
đi giữa biển người với phong thái có thể đe dọa cả những tòa nhà lừng lững đang
từ trên cao nhìn thẳng xuống, rồi băng qua quảng trường và đợi anh cả dưới chân
tháp đồng hồ. Sao một con người như vậy có thể bị lạc? Khi ánh đèn từ con tàu
đang vào ga vừa rọi tới, mọi người đổ xô lại, liếc xéo qua chỗ cô ngồi cứ như
thể họ đang bực bội vì cô cứ ngồi trên lối đi.
Lúc mẹ bị xô tuột khỏi tay bố, cô đang cùng đồng nghiệp tham
dự triển lãm sách tổ chức tại Bắc Kinh, Trung Quốc. Lúc mẹ cô bị lạc ở ga tàu
điện ngầm Seoul,
cô đang cầm trên tay bản dịch tiếng Trung cuốn sách của cô tại một quầy sách ở
triển lãm. Cô tự hỏi tại sao bố không đi taxi mà lại đi tàu điện ngầm chứ? Chỉ
cần bố không đi tàu điện ngầm thì chắc đã không xảy ra chuyện này.
Bố cô nói ông đã nghĩ tại sao phải đi taxi khi ga tàu hỏa
cũng nối liền với ga tàu điện ngầm? Có những khoảnh khắc mà người ta thường suy
ngẫm lại sau khi có việc gì đó xảy ra, nhất là sau khi chuyện không may xảy ra.
Khoảnh khắc mà người đó nghĩ, Lẽ ra mình không nên làm vậy. Khi bố
cô nói với cả nhà rằng bố mẹ có thể tự tìm đến nhà anh Hyong-chol, tại sao khác
với những lần trước anh chị em cô lại để bố mẹ làm thế? Bình thường mỗi lần bố
mẹ lên thành phố thăm các con, trong số anh em cô vẫn có người ra ga xe lửa hay
ga tàu điện ngầm Seoul
đón họ. Điều gì khiến bố cô, vốn luôn dùng xe của nhà hoặc đi taxi mỗi lần lên
thành phố, quyết định đi tàu điện ngầm vào cái ngày định mệnh ấy? Khi tàu điện
đến, bố mẹ vội vã chạy lại. Nhưng lúc bố lên tàu, nhìn lại phía sau thì đã
không thấy mẹ đâu. Đó là một buổi chiều thứ Bảy đông đúc. Mẹ lạc bố giữa đám
đông, đoàn tàu lăn bánh khi mẹ hoàn toàn mất phương hướng. Khi mẹ tay không đi
lang thang trong ga tầu điện ngầm vì bố đã cầm túi của mẹ lên tàu, cô vừa rời
khỏi triển lãm sách và đang trên đường đến quảng trường Thiên An Môn. Mặc dù đã
đến Bắc Kinh ba lần nhưng cô chưa lần nào đến quảng trường Thiên An Môn, chỉ
mới ngắm nhìn từ trong xe buýt hay taxi.
Cậu tình nguyện viên đề xuất đi thăm quảng trường Thiên An
Môn trước bữa tối, cả đoàn nhất trí đó là một ý hay. Khi cô bắt taxi đến trước
Tử Cấm Thành, người mẹ bơ vơ ở ga tàu điện ngầm Seoul của cô đang làm gì? Đoàn của cô đã vào
thăm Tử Cấm Thành nhưng phải quay ra ngay. Tử Cấm Thành chỉ mở cửa một phần vì
đang trong thời gian trùng tu, vả chăng cũng sắp đến lúc đóng cửa. Toàn bộ
thành phố Bắc Kinh đang là một công trường lớn để chuẩn bị cho Đại hội Olympic
vào năm tới. Cô chợt nhớ đến một cảnh trong phim Hoàng đế cuối cùng,
khi ông vua già Phổ Nghi trở lại Tử Cấm Thành, nơi ông đã từng sống thời thơ
ấu, và cho một vị khách du lịch nhỏ tuổi xem cái hộp ông giấu sau ngai vàng.
Khi ông mở nắp hộp ra, con dế ông nhốt trong hộp từ ngày xưa vẫn còn sống. Khi
cô đi sang quảng trường Thiên An Môn, mẹ cô đang đứng bơ vơ, bị chen lấn giữa
dòng người đông đúc. Phải chăng mẹ cô đang mong chờ các con đến đón? Con đường
nối Tử Cấm Thành với quảng trường Thiên An Môn cũng đang trong giai đoạn tu
sửa. Cô có thể nhìn thấy quảng trường ngay trước mặt nhưng để đến được đó cô
phải đi qua một con đường ngoằn ngoèo. Khi cô ngắm những cánh diều bay lơ lửng
phía trên quảng trường Thiên An Môn, có thể mẹ cô đang ngồi trong đường hầm với
nỗi tuyệt vọng và thầm gọi tên cô. Khi cô thấy cánh cửa sắt của Thiên An Môn mở
ra, một tốp cảnh sát bước đều về phía quảng trường để hạ lá cờ đỏ có năm ngôi
sao xuống, có thể mẹ cô đang đi lang thang trong mê lộ đường hầm ở ga tàu điện
ngầm Seoul. Nhờ sự xác nhận của những người đã nhìn thấy mẹ cô trong nhà ga cô
mới biết được điều này. Các nhân chứng nói họ nhìn thấy một bà già cứ lững
thững bước, thỉnh thoảng lại ngồi bệt xuống đường hay đứng thẫn thờ trước cầu
thang cuốn. Có người nói nhìn thấy bà già đó cứ ngồi mãi ở sân ga, rồi cuối
cùng cũng lên một chuyến tàu để đi. Vào đêm mẹ bị lạc, cô cùng đoàn bắt taxi
đến một con phố sáng trưng náo nhiệt ở Bắc Kinh, túm tụm cười đùa dưới ánh đèn
đỏ, thưởng thức loại rượu nặng 56° của Trung Quốc, ăn cua chiên trong chảo dầu
cay nóng hổi.
Bố cô xuống ở bến kế tiếp và quay lại ga tàu điện ngầm Seoul nhưng mẹ cô đã không
còn ở đó.
“Dù không bắt được tàu nhưng sao có thể quên được đường cơ
chứ? Bảng hướng dẫn ở đâu cũng có. Mẹ biết dùng điện thoại công cộng, chỉ cần
đến bốt điện thoại là có thể gọi được mà.” Chị dâu cô một mực cho rằng chắc
chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với mẹ, rằng thật khó hiểu khi mẹ không thể tìm
thấy nhà anh cả chỉ vì không lên đúng chuyến tàu điện ngầm như bố. Có điều gì
đã xảy ra với mẹ ư? Đó là suy nghĩ của những người muốn nghĩ mẹ là một bà già
quê mùa.
Khi cô nói, “Có thể mẹ đã bị lạc đường chứ chị,” thì chị dâu
cô tròn mắt ngạc nhiên. “Chị biết dạo này mẹ thế nào rồi đấy,” cô giải thích
nhưng chị dâu làm ra vẻ không hiểu cô đang nói gì. Nhưng thực ra cả gia đình
đều biết tình trạng của mẹ dạo này. Có thể cô sẽ không tìm được mẹ