
iếng, nhưng mẹ bảo anh cứ ăn hết bát mì, rồi mẹ đổ đầy
nước vào nồi, nấu thêm một gói mì nữa để chia cho anh em cô. Lúc đấy sao mà mấy
anh em cô thấy sung sướng thế, đứa nào đứa nấy háo hức đón lấy cái bát nước
nhiều hơn mì.
Khi lau đến chiếc chum giấu mì ngày xưa, mẹ sẽ gọi to, Hyong-chol!
rồi ngồi bệt xuống đất, hai chân xoãi ra, và cô sẽ nhẹ nhàng đi đến, lấy chiếc
giẻ khỏi bàn tay mẹ, kéo tay mẹ lên quàng quanh vai cô. Mẹ sẽ bật khóc thổn
thức, không kìm nén được trước nỗi nhớ thương tuôn trào về đứa con đầu lòng.
Mỗi khi các anh xa nhà, mẹ cô như chìm vào nỗi buồn vô tận.
Khi ấy, tất cả những gì cô có thể làm là đọc thư các anh gửi về cho mẹ nghe,
sau đó nghe mẹ đọc để viết thư cho anh rồi bỏ lá thư vào thùng thư trên đường
tới trường. Thậm chí lúc đó cô không biết một sự thật hiển nhiên là mẹ chưa
từng một lần bước chân vào thế giới của những bức thư. Tại sao cô lại không
nghĩ ra rằng mẹ không biết chữ, ngay cả lúc mẹ cậy dựa vào cô như một đứa trẻ,
ngay cả lúc cô đọc thư rồi viết thư giúp mẹ? Cô thực hiện những đề nghị của mẹ
chỉ như làm những việc vặt khác, cũng giống như việc ra vườn hái mấy cây cẩm
quỳ hay chạy ra cửa hàng mua ít dầu hỏa. Nhưng sau khi cô xa nhà, mẹ không nhờ
bất cứ ai làm việc đó. Chính vì vậy cô không nhận được lá thư nào từ mẹ. Liệu
có phải do cô không bao giờ viết thư cho mẹ không? Có lẽ là do chiếc điện
thoại. Vào thời điểm cô rời khỏi thị trấn, người ta lắp một chiếc điện thoại
công cộng ở nhà ông trưởng thôn. Đây là cái điện thoại đầu tiên ở làng cô. Vào
mỗi buổi sáng, người trong làng lắng nghe ông trưởng thôn kiểm tra cái loa rồi
thông báo nhà này hay nhà khác đến nghe điện thoại từ Seoul gọi về. Các anh cô thôi không viết thư
nữa mà thường gọi điện về cho mẹ qua chiếc điện thoại công cộng của làng. Từ
khi làng có điện thoại, mọi người cho dù đang ở ngoài đường hay trên đồng cũng
đều chú ý lắng xem nghe tiếng loa gọi tên nhà nào.
Mối quan hệ giữa mẹ và con gái sẽ thuộc một trong hai dạng,
hoặc là biết rất rõ về nhau hoặc là giống như người xa lạ.
Cho đến mùa thu năm trước cô vẫn nghĩ rằng cô rất hiểu mẹ.
Từ việc mẹ thích cái gì, khi mẹ giận phải làm gì để mẹ nguôi, cho đến việc mẹ
muốn nghe những lời như thế nào... Nếu có ai hỏi mẹ đang làm gì, cô có thể trả
lời ngay lập tức: mẹ đang phơi cây dương xỉ; hôm nay Chủ nhật nên mẹ đến nhà
thờ… Nhưng cũng chính vào mùa thu trước, những suy nghĩ ấy của cô đã vỡ vụn.
Một lần về thăm mẹ mà không báo trước, cô cảm nhận được không khí xa lạ đang
tồn tại giữa hai mẹ con giống như cô đã trở thành một người khách lạ chứ không
còn là con gái của mẹ. Hôm đó, mẹ nhặt chiếc khăn rơi trên sàn nhà rồi treo
lên, nếu thức ăn vãi xuống bàn mẹ cũng vội vàng nhặt đi. Những khi cô về nhà mà
không báo trước, mẹ thường tỏ ra lúng túng, ngượng ngùng vì sân thềm bừa bãi,
chăn màn lôi thôi. Mẹ mở tủ lạnh ra xem còn thứ gì không, và cho dù cô cố ngăn,
mẹ vẫn nhất quyết ra chợ mua thứ gì đó. Trong mối quan hệ gia đình, người ta có
thể đi làm những việc khác sau bữa ăn mà không cần dọn bàn ngay. Thấy mẹ cứ cố
giấu giếm sự lộn xộn trong cuộc sống hằng ngày, cô cảm thấy mình thực sự đã trở
thành người xa lạ với mẹ.
Có lẽ cô đã trở thành vị khách từ rất lâu trước đó, khi cô lên thành phố.
Sau khi cô thoát ly, mẹ chẳng bao giờ cáu gắt cô nữa. Trước đây, chỉ cần cô làm gì hơi sai trái là mẹ đã quát ầm lên. Hồi còn nhỏ, mẹ luôn gọi
cô là “Con, con gái.” Mẹ hay nói câu ấy mỗi khi phân biệt cô với các anh em trai, nhưng mẹ cũng gọi cô là “Con, con gái” khi mẹ nhắc nhở cô giữ ý tứ trong sinh hoạt, chưa hài lòng với cách cô ăn hoa quả, đi đứng, ăn
mặc, nói năng. Cũng có những lúc mẹ nhìn cô đầy vẻ âu lo. Mẹ nhìn cô với vẻ mặt ngại ngần khi muốn nhờ cô căng các góc chăn ga để hồ cho phẳng,
hay khi nhờ cô cho củi vào lò để chuẩn bị nấu cơm.
Vào một ngày mùa đông lạnh giá, khi đang ngồi bên giếng lột da con cá đuối để nấu cúng tổ tiên, mẹ buông dao mà nói, “Con phải chịu khó học
hành mới có thể bước vào một thế giới tốt hơn”. Lúc đó cô có thực sự
hiểu được những lời dặn dò của mẹ không? Hình như cô chỉ thường gọi
“Omma” những lúc mẹ mắng cô. Tiếng gọi “Omma” ấy không chỉ gợi cảm giác
thân thương mà còn ẩn chứa trong đó lời cầu xin, Mẹ hãy quan tâm chăm sóc con, xin đừng trách mắng và cốc đầu con, hãy ở bên con cho dù con đúng hay sai. Cô không bỏ cách gọi mẹ là Omma thay vì Omoni. Ngay bây giờ khi mẹ đang bị lạc cũng thế. Cô luôn tâm niệm rằng mỗi khi gọi mẹ là Omma, mẹ sẽ
luôn được khỏe mạnh. Mẹ sẽ bình an vô sự, sẽ không có bất cứ điều gì xảy ra với mẹ. Cuộc sống ở trên thành phố đầy áp lực, mỗi khi tuyệt vọng
người đầu tiên cô nghĩ đến là mẹ.
Mùa thu năm ngoái, cô về nhà mà không báo trước. Chuyện đó hoàn toàn
không phải do cô muốn mẹ đỡ vất vả hơn vì mỗi lần cô về nhà mẹ đều tất
bật luôn tay. Sáng hôm đó cô đáp máy bay đến thành phố P. Thành phố P
rất xa nhà bố mẹ. Cô dậy sớm, gội đầu và ra sân bay để kịp chuyến bay
sáng mà vẫn không nghĩ mình sẽ đi thăm mẹ ở thị trấn J. Đường từ thành
phố P đến thị tr