
nhẹ nhàng nói: “Anh cũng không phải tham gia sinh nhật mà
đến. Anh tới là để tạm biệt một người thầy, ông ấy là bạn của Chương lão gia, đêm nay được mời đến. Hứa Đồng” Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, “Ba ngày sau anh sẽ đi!”
Hứa Đồng xoay người, nhìn Bàng Mông, vươn tay, chờ anh bắt lấy, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Chúc anh một khởi đầu mới”
Dưới ánh trăng, nhìn cô vừa mới lẻ loi một mình đấu tranh như vậy, anh lại
khẽ thở dài. Giờ phút này, tuy là cô cười với anh, dịu dàng mà cứng cỏi, nhưng anh chỉ muốn cô có thể tháo ra lớp vỏ kiên cường đó, có thể ở
trước ngực anh khóc lóc giãi bày.
Suy nghĩ trong lòng ngưng tụ
bao nhiều thương tiếc, hàng lông mài khe khẽ chau lại, cuối cùng không
thể đừng được, khẽ nói, “Có thể hay không, cho anh ôm em một chút? Một
lần cuối!”
●︶3︶●
Hứa Đồng hơi chần chừ, nghĩ đến trước kia dù thế nào, sau này cũng là xa xôi cách biệt, trong lòng cũng khẽ trùng xuống, nhìn anh gật đầu.
Bàng Mông tiến đến, cẩn thân ôm lấy cô, cánh tay dần dần thu lại đến khi cô cảm thấy có chút đau.
Anh dán lại bên tai cô nhẹ nhàng, “Thật xin lỗi!”
Hứa Đồng giật mình ngẩn ra, lập tức hiểu được vấn đề.
“Không trách anh. Từ trước anh cũng chỉ biết ngày sinh dương lịch. Mọi người
không phải cũng dùng sinh nhật là ngày dương lịch hay sao? Bởi vì em
không giải thích, cho nên thật sự không thể trách anh!”
Anh chỉ vì không biết hôm nay là sinh nhật cô mà tự trách.
Một lúc sau, Bàng Mông buông cô ra.
“Cho dù luyến tiếc, cuối cùng cũng phải buông tay.” Anh tự giễu, nhìn cô,
“Hứa Đồng, tạm biệt. Dù thế nào, em nhất định phải hạnh phúc, nếu không
anh sẽ lại trở về làm phiền em!”
Hứa Đồng mỉm cười gật đầu, chân thành trả lời anh: “Ảm ơn anh, Bàng Mông! Thuận buồn xuôi gió! Tạm biệt!”
Có thể như vậy bình tĩnh nói cảm ơn cùng tạm biệt, từ nay về sau với anh, cuối cùng yêu hận tiêu tan.
●︶3︶●
Sau khi Bàng Mông rời đi, Hứa Đồng tiếp tục một mình dựa vào lan can, ngẩng đầu ngắm sao. Bóng dáng mảnh mai cô tịch. Phía sau lại có tiếng bước
chân vang lên, âm thanh lớn dần rồi dừng lại, tiến tới bên cạnh cùng cô
sóng vai.
Hắn khẽ cười, thanh âm khó kiềm chế, nghiền ngẫm: “Thật không thể tưởng tượng được cậu ta vẫn không thể quên được em!”
Hứa Đồng quay đầu, cười lạnh: “Cố thiếu, nghe lén người khác
nói chuyện không phải là thói quen tốt đâu, chuyện này tôi làm không
sao, nếu là ngài làm chỉ sợ có chút mất mặt!”
Cố Thần không cho
là đúng, mỉm cười, “Trên trời dưới đất, hai người không che không chống, quang minh chính đại ôm nhau như vậy, chẳng lẽ còn sợ bị người khác
nhìn thấy sao?” Hắn tươi cười càng có chút thâm ý, “Mối tình đầu khó
quên như vậy sao?”
Hứa Đồng thản nhiên đáp: “Chỉ sợ anh ta khó
quên cũng không phải là tôi mà chỉ là một người muốn mà không có được
thôi. Ai bảo những cái gì không có được mới là tốt nhất? Nếu thật sự có
được anh ta sẽ nhận ra tôi thực tại và tôi trong ấn tượng của anh ta là
hai người hoàn toàn khác biệt, đến lúc đó thì làm gì còn chuyện nhớ mãi
không quên. Ngược lại, có khi anh ta lại mệt mỏi vì không có cách nào
giải thoát khỏi người đàn bà ác đốc như thế.”
Cô thở dài, thâm thúy nói. Hắn nghe xong có chút suy nghĩ, liền dừng lại, không muốn tiếp tục bông đùa.
Bỗng nhiên hắn lại mở miệng nhẹ giọng nói: “Còn tưởng rằng em trốn ở chỗ này khóc nhè.”
Hứa Đồng nhìn hắn cười khanh khách, “Làm sao có thể? Khóc thì có lợi ích
gì, chỉ càng buồn khổ thêm thôi, tôi không khóc. Trước kia anh bắt tôi
quay AV, khi đó tôi cũng không ôm chân anh kêu khóc đúng không?”
Cố Thần trầm ngâm một lúc lâu, trong cổ họng như nuốt một tiếng thở dài,
“Em khi đó không khóc, tôi đoán chẳng qua không phải không đau lòng, mà
là sợ hãi không thể thừa nhận sự đau lòng này, cho nên đã trốn tránh,
khiến mình trở thành người vô hồn...”
Làm mình trở nên chết lặng như vậy, sẽ không cảm thấy đau lòng, thất vọng.
“... Bây giờ em vẫn không khóc, thực ra là đem nước mắt nuốt vào bên trong mà thôi.”
Nếu không tại sao lại chăm chú ngẩng đầu ngắm sao như vậy.
Hứa Đồng kinh ngạc, trừng lớn hai mắt nhìn Cố Thần.
Những lời hắn nói hoàn toàn đúng. Cô khi đó, chính là đem mình trốn tránh,
chết lặng, để rũ bỏ tất cả những thương tâm, những đau khổ. Cô hiện tại, cũng chính là đem nước mắt bức chúng chảy ngược vào trong.
Không thể tưởng tượng được, đến cuối cùng, có thể hiểu được lòng cô lại là người trước mắt này.
●︶3︶●
Hứa Đồng nhìn Cố Thần thản nhiên cười, “Vừa rồi Bàng Mông ôm tôi, anh không phải là thấy ghen tị? Muốn xông lên đánh anh ta?”
Cố Thần a một tiếng, cười vang, giống như nghe được chuyện gì thú vị,
“Ghen tị? Đánh cậu ta? Làm sao có khả năng a, Dao Dao, cậu ta là anh em
của tôi!”
Hứa Đồng mỉm cười ngọt ngào, rướn đến gần, đưa ngón tay khẽ xoa ngực hắn, chăm chú đảo quanh chiếc cúc áo, ngây thơ nhìn hắn
nũng nịu: “Vậy sao ngủ với bạn gái của anh em, thật không tốt!”
Cố Thần nheo mắt nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch, giọng nói khàn khàn đáp lại: “Tôi cảm thấy, chấp nhận em chính là cứu giúp anh em của tôi!”
Hứa Đồng khẽ giương mi, “Đáng ti