
t bên thờ ơ lạnh nhạt.
Chờ bọn họ ầm ĩ đủ, nghĩ rốt cuộc cũng nên lấy lại lòng tin của
Chương Khang Năm, hắn đem xét nghiệm ADN lạnh lùng đưa ra – báo cáo cho
thấy, Chương Khang Năm cùng Chương Thực Đồng hoàn toàn không có quan hệ
huyết thống. Mặt khác cũng cho thấy, Chương Thực Đồng cùng Tiền Như Hải
xác thực chung một dòng máu.
Hai mẹ con kia xem xong báo cáo,
không đợi Chương Khang Năm lấy qua xem, liền vội vã xé rách. Bọn họ nhìn Cố Thần giận dữ cười, hỏi: “Nhìn xem anh còn có thể dùng cái gì bịa
đặt!” Cố Thần không thể không vì sự vô liêm sỉ của mẹ con họ mà cảm thấy thán phục. Hắn liền từ trong túi giấy tờ lấy ra vô số các báo cáo xét
nghiệm, giơ tay ném ra khắp nơi.
Làm ăn lâu như vậy, có dạng
người gì hắn chưa gặp qua? Làm sao lại có thể giống mẹ con họ ngu ngốc
như vậy, không phòng đến hoàn cảnh này?
Rốt cuộc họ không thể ngăn cản Chương Khang Năm xem hai báo cáo xét nghiệm kia!
●'>3'>●
Khi Chương Khang Năm nhìn thấy kết quả Chương Thực Đồng chính xác không
phải là thân sinh của mình, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả thế
giới như sụp xuống.
Nhưng cho đến lúc này, hai mẹ con kia vẫn như cũ không cảm thấy ăn năn hối hận, chậm chí Chương Thực Đồng vẫn còn dày mặt nói một cấu “Ba!” để xin Chương Khang Năm rủ lòng thương “Con gọi
ba là ba nhiều năm như vậy, tất cả tình cảm đều là thực! Ba, con cầu xin ba tha thứ cho con cùng mẹ được không? Người con cùng mẹ yêu thương và
kính trọng là ba! Đều là ba! Tiền Như Hải kia mới không phải là ba con,
ông ta không xứng, ba mới là ba của con! ba ba, ba đừng bỏ con cùng mẹ,
con và mẹ không thể không có ba!”
Chương Khang Năm nhìn cô ta,
lại nhìn mẹ cô ta, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy như có hàng vạn mũi
kiếm đâm qua tim, làm ông ta vô cùng đau khổ.
Ông ta vừa khóc vừa cười chỉ vào Chương Thực Đồng hỏi: “Thì ra cô đã sớm biết rằng tôi
không phải ba cô? Thế nhưng cô luôn luôn hãm hại Hứa Đồng, hãm hại con
gái của tôi! Uổng công tôi thương cô như vậy! Vì cô tôi không tiếc vất
bỏ nó! Vì đứa lạc loài như cô, tôi lại bỏ rơi chính đứa con của mình!
Báo ứng, đây là báo ứng!” Sau đó Chương Khang Năm lập tức nói muốn tìm
luật sư sửa di chúc, Chương Thực Đồng liền chạy đến ôm chân ông ta kêu
gào thảm thiết.
Chương Khang Năm nhìn con người trước mắt mà hắn
nâng niu hai mươi mấy năm qua, nhất thời cảm thấy xa lạ. Ông nhịn không
được rơi lệ, nghẹn ngào vài tiếng xong, liền ngã trên mặt đất.
Sau khi đưa đến bệnh viện, ông ta được bác sĩ chuẩn đoán là trúng gió.
Trong lúc nằm việc, mẹ con Tiền Như Vân hoành hành khắp nơi, vô pháp vô
thiên. Cũng may bọn họ tuy vô sỉ nhưng cũng ngu ngốc, cuối cùng Cố Thần
dùng mưu, lấy Chương thị về tay, tập trung tài chính đem Nghiêm Xương
Thạch tiêu trừ tận gốc.
Cố Thần rất muốn nhìn xem Chương Khang
Năm sau khi trải qua việc này sẽ làm như thế nào. Vì vậy, hắn đem toàn
bộ gia sản Chương thị trả về vô điều kiện.
Thư kí Trịnh nói với
Hứa Đồng: “Lúc này đại hận của chúng ta đã được báo! Vài trọng tội của
Nghiêm Xương Thạch, mười lần tử hình cũng đáng! Mẹ con Chương Thực Đồng
thông đồng giết người, vu oan hãm hại, không tử hình cũng không thẹn. Mà tên thủ phạm thực sự kia cùng Tiểu Đồ, Cố tổng vì có có thể để làm cho
chúng một trận khó sống, cũng nhọc lòng tìm được không ít chứng cứ phạm
tội. Thế giới không còn lũ cặn bã này, thật làm người ta thoải mái!”
Dương Dương ở một bên phụ họa: “Cũng không phải! Cái này kêu là thiện giả
thiện báo, ác giả ác báo! Bọn họ xứng đáng có kết cục ngày hôm nay, báo
ứng!” Dừng lại, cô nói với Hứa Đồng, “Hứa Đồng, ngươi biết không, trình
độ vô sỉ của mẹ kế cùng em gái kia của ngươi, ngay cả ta đều lấy làm bái phục! Ba ngươi không phải đều bị bọn họ làm cho tức giận đến trúng gió
nằm viện? Sau khi ông ta tỉnh lại, hai ngươi kia còn có mặt mũi đi xin
xỏ a – không phải nói là cầu khẩn! Cầu khẩn ông ta niệm tình xưa, cứu
giúp mẹ con họ, bọn họ không muốn vào tù! Ta phỉ nhổ! Bọn họ không muốn, thế ai muốn? Huống hồ bọn họ xứng đáng có ngày hôm nay, đây là tự làm
thì tự chịu! – Bọn họ nói xong yêu cậu vô sỉ này, ba ngươi tức đến nỗi
sùi cả bọt mép! Ta cảm thấy, thật là thán phục, tuyệt đối thán phục a!”
Hứa Đồng chỉ thản nhiên cười cười, lắc đầu. Rất kì lạ, cô giống như đang
nghe chuyện của một ai đó, hoàn toàn không có cảm giác liên quan đến
mình. Trải qua một tai kiếp, cô đã xem thường rất nhiều thứ. Chỉ nhớ rõ
người kia, hôm qua còn dỗi với hắn, hôm nay lại ở trong nhà tù, đợi ngày mai đi ra, lại không nghĩ thời gian trôi qua nhanh như vậy. Thì ra đời
người ngắn ngủi, chẳng qua là ngày hôm qua, ngày hôm nay, cùng ngày mai
mà thôi. Một số việc quý trọng còn không kịp, làm sao có thời gian lãng
phí đi căm giận người khác.
●'>3'>●
Bàng Mông lấy từ trong
túi hồ sơ ra một tập đưa cho Hứa Đồng, nói với cô: “Anh đi bệnh viện
thăm Chương lão gia- ông ấy gọi anh, nói một số chuyện.”
Chương Khang Năm tìm Bàng Mông đến bệnh viện. Ông ta muốn chỉnh sửa di chúc của mình.
Ông ta thực sự hối hận, không ngừng tự trách mình ngu xuẩn, để con gái ru