
ột của mình lưu lạc bên ngoài, nhiều năm như vậy chẳng hề mảy may quan
tâm, để cô tự sinh tự diệt. Mà đứa con cho đến hôm nay ông ta cưng chiều nâng niu, ông ta không thể nào nghĩ đến lại là con của người khác! Mỗi
khi nghĩ đến kết quả châm chọc như vậy, ông ta đều không kìm được nước
mắt mà khóc lớn rằng báo ứng.
Ông ta tâm sự với Bàng Mông, “Năm
đó tôi thực sự cùng đường, nhưng lại muốn tiếp tục học lên, Hứa Yến – mẹ Hứa Đồng, tôi biết bà ấy có một chút tiền để dành, tôi cũng biết bà ấy
có thiện cảm với mình, còn biết được kì thật mình cũng không thích bà
ấy, nhưng vì tiền đồ, vì không cam lòng đầu hàng số phận, tôi đã đồng ý
cùng với bà ấy một chỗ, dùng số tiền của bà ấy học xong đại học. Tôi
cũng không phải Trần Thế Mĩ(2), không hề vong ân phụ nghĩa, biết phải
báo đáp lại bà ấy. Dù sao bà ấy cũng hi sinh cho tôi nhiều như vậy, nên
sau khi tốt nghiệp xong liền trở về A thị làm đám cưới.
Không lâu sau khi kết hôn, chúng tôi có con, chính là Hứa Đồng. Tôi vốn tưởng, cứ cả đời tiếp tục như vậy, có vợ có con có nghề nghiệp, còn cái gì không
đủ đâu? Nhưng rồi một ngày tôi tự hỏi vì cái gì lại cảm thấy không vui?
Lòng của tôi đã có đáp án. Vì tôi căn bản không yêu mẹ của Hứa Đồng.
Tôi cùng với bà ấy hoàn toàn là vì báo ân. Ở trước mặt bà ấy, tôi luôn có
cảm giác thấp hơn một cái đầu. Dù sao cũng là dùng tiền của bà ấy để học xong đại học. Một người đàn ông, ở trước mặt vợ mình lại vĩnh viễn
không ngẩng nổi đầu, anh có biết cảm giác này đau khổ thế nào không? Cho dù có thể kiếm được nhiều tiền nhưng tôi cảm thấy cuộc sống thật tẻ
nhạt. Sau khi có Hứa Đồng, tôi nghĩ phải thật thương yêu nó, nhưng từ
diện mạo đến tính tình nó hoàn toàn giống mẹ, đối mặt với một bản sao
của Hứa Yên, tôi thực ... không có cách nào tiếp tục. Sau đó, tôi lại
gặp được Tiền Như Vân. Bà ta tuy rằng cái gì cũng không biết, nhưng sùng bái tôi, ngoan ngoãn phục tùng, nói gì nghe nấy, luôn luôn nghĩ cách
làm tôi vui vẻ! Cùng với bà ta, tôi cảm thấy mình mới thực sự là một
người đàn ông chân chính.
Tôi rât nhanh yêu Tiền Như Vân, vừa
nhanh chóng lại vừa mạnh mẽ, quả thực không thể tự kiềm chế. Sau đó cùng bà ta sinh con, tôi vẫn nghĩ đó là cốt nhục của mình! Trước khi đứa nhỏ đó học tiểu học, bà ta lấy lí do vì hộ khẩu của nó, buộc tôi ly hôn với Hứa Yến lấy bà ta. Đây là lần đầu tiên bà ta đưa ra yêu cầu với tôi,
tôi không có cách nào từ chối.
Nhưng là, ai có thể nghĩ đến, tất
cả đến cuối cùng kết quả lại thành ra như vậy! Tôi không nuôi con của
mình, lại nuôi trong nhà con của người khác suốt hai mấy năm ròng! Báo
ứng, đây là ông trời cho tôi báo ứng!
Tôi biết, cho tới hôm nay
tôi nợ Hứa Đồng nhiều lắm. Tôi muốn đem toàn bộ tài sản của mình, trừ
một số tiền dưỡng già, còn lại toàn bộ cho Hứa Đồng, coi như là bồi
thường những gì tôi nợ con bé bao nhiêu năm qua! Hi vọng khi tôi còn
sống, có thể đợi đến một ngày được con bé bằng lòng tha thứ.”
---------------
(1) Bị cắm sừng.
(2) Ngày xưa xem Bao Công nhớ nôm na là thế này. Trần Thế Mĩ có vợ ở dưới
quê là Tần Hương Liên. Sau khi ông này đỗ Trạng Nguyên, vừa mắt Thái Hậu nên được tuyển làm phò mã, vì ham vinh hoa nên bỏ người vợ ở nhà. Sau
Tần Hương Liên dẫn theo hai con lên kinh thành để tìm chồng, được Bao
Công Nghe Bàng Mông nói xong, Hứa Đồng không khỏi cười lạnh.Người đàn ông này dù đã trúng gió nằm trên giường cũng không biết tự kiểm điểm bản thân
mình, vẫn như cũ tìm lí do để lấp liếm. Nhưng cuộc sống cũng đã bạc đãi
ông ta như vậy, tất cả những việc ông ta làm đều là bất đắc dĩ, ông ta
cũng không phải là không có nỗi khổ, tất cả những niềm vui mà ông ta có
được cũng không thể sánh với một kết quả bất hạnh cuối cùng này.Đây là
ba ruột của cô, Chương Khang Năm Chương lão tiên sinh.Thật không thể
tưởng tượng, mẹ cô thiện lương là thế, đến cuối cùng lại bị ông ta phụ
bạc. Mà ông ta lại có thể coi việc vô liêm sỉ này nói thành hợp tình hợp lí, ai động lòng người như vậy, thật quá mức buồn cười.
Bàng
Mông nói với cô: “Văn kiện này là toàn bộ giấy tờ tài sản của ông ấy,
ông ấy đem đại bộ phận tài sản chuyển đến dưới danh nghĩa của em, chỉ
lưu lại một số nhỏ đợi sau khi xuất viện tìm nơi tĩnh dưỡng. Ông ấy nói
lúc sinh thời, nếu em có thể tha thứ cho ông ấy thì có thể tìm đến nơi
đó.Hứa Đồng nghe xong những lời này không chút nghĩ ngợi trả lại Bàng
Mông: “Giúp em đem tất cả chuyển đến danh nghĩa chú Đường. Chú Đường
nuôi dạy em nhiều năm như vậy, mọi chuyện đều lo lắng cho em, lúc nào
cũng phải vì em mà nghĩ ngợi. Những thứ này theo lẽ thường phải là do
chú ấy sở hữu!”.Cô quay đầu ngăn lại vẻ mặt kích động muốn cự tuyệt của
Đường Hưng Bang, nhẹ nhàng kêu ông một tiếng: “Ba!”, lại nói tiếp: “Con
gọi chú một tiếng ba, chú phải đem những thứ này nhận lấy, cũng là nhận
đứa con gái này. Nếu chú cự tuyệt, chính là không cần con!”Khi nói xong, nước mắt cô đã lưng tròng.Đường Hưng Bang hai mắt phiếm hồng, đem mặt
quay sang một bên, đưa tay lau nước mắt thở dài, “Con bé ngốc này! Cũng
tốt, cho dù trở thành của ba, ba cũng giữ lạ