
n có bữa sáng hương vị không sai. Không biết anh
nghĩ gì, em cảm thấy thật buồn bực, mời một cô gái ăn cơm lại mời bữa
sáng? Cái này nghe thật mới mẻ, về sau anh tán gái có thể tham khảo”
Đường Tráng sắc mặt dần trở nên khó coi. Hứa Đồng lại coi như không nhìn
thấy, tiếp tục: “Dù sao a, anh không phải đã nói cùng Dương Dương chia
tay rồi sao, nếu cô ấy có thể kiếm được cái núi tiền dựa vào, về sau ăn
sung mặc sướng cũng là chuyện tốt, dù sao cũng là may mắn. Chỉ sợ a,
giám đốc kia không chỉ muốn mời Dương Dương đi nhấm nháp cực phẩm bữa
sáng, hay lại là cô gái trẻ xinh đẹp đã làm hắn xúc động a. Mà đúng rồi, từ trước Dương Dương đều đã cự tuyệt, hôm nay lão lại muốn hẹn. Vốn lẽ
thường là cô ấy sẽ cự tuyết, nhưng hôm nay thấy anh có vẻ chịu điểm kích thích, cảm xúc có thể nhất thời dao động, có khi lại ác tâm nhận lời
a.”
Hứa Đồng nói xong vụng trộm nhìn Đường Tráng, anh cơ hồ đã muốn biến thành Quan Công cùng Bao Công hợp thể.
Một quyền nện ở trên tường, Đường Tráng tức giận bừng bừng nói: “Cô ta nếu
dám đi, anh sẽ chặt gẫy tay tên kia!” Ngẫm lại thấy thủ đoạn không đủ
tàn nhẫn, vì thế sửa miệng nói,”Không! Anh chặt gẫy cả hai tay!”
-----------------------------
(1) Một điển tích, ý nói chó quay lại cắn chủ.
ta quên mất bộ này có tổng là 69 chương,mai ta về quê nếu ko có gì trở
ngại ta sẽ post đúng tiến độ 1,2 ngày như cũ nhưng:panda39:........( lại chữ "nhưng"ta ghét chữ này lắm ý )nếu ta về ko lên mạng được thì hi
vọng mọi người niệm tình ta.....post muộn mấy ngày nha:panda62:
Hứa Đồng chậm rãi thở sâu, khởi động điện thoại. Tắt máy vài ngày, không biết hắn có hay không tìm cô.
Lẳng lặng trong chốc lát, quả nhiên không có dấu vết gì lưu lại hắn đi tìm, sms hoặc là nhắn lại, toàn bộ không có.
Tự trong lòng kia không phủ nhận có một tia chờ mong, vì thế, “phác” một tiếng, cũng tan biến không ngoài ý muốn.
Không cần lại tiếp tục tắt máy.
Nguyên bản tưởng, nếu hắn muốn tìm cô, cố tình lại làm hắn tìm không thấy, như vậy sẽ làm cho người ta lo lắng, vướng bận. Kết quả hắn lại như thế
trầm khí.
Hứa Đồng không khỏi đối Cố Thần nhìn lại với cặp mắt
khác xưa. Cô tự tin rằng đêm hôm đó đã làm hắn đối với chính mình có
chút mê muội. Nhưng cô đi mà không từ giã, hắn lại có thể bình tĩnh
chẳng quan tâm.
Hắn cũng không tìm cô, chẳng lẽ không tò mò cô vì cái gì mà vội vã rời đi, rời đi sau lại cũng không cùng hắn hiên lạc?
Hắn cũng nhất định không phái người đi điều tra cô, bởi hắn phản ứng đối với cô vẫn là đạm mạc bình tĩnh.
Hứa Đồng hơi hơi có chút thất vọng. Như vậy có nghĩa là cô ở trong lòng hắn như cũ không có quá nặng, hắn ngay cả muốn biết cô nhiều một chút cũng
không có hứng thú.
Mọi người thường nói, sắc làm trí hôn(1),
nhưng hắn lại không như thế. Hắn có thể dùng lí trí chế ngự tất cả thất
tình lục dục. Hắn hưởng thụ phụ nữ, nhưng không mê luyến phụ nữ. Bọn họ ở trong lòng hắn, phân lượng cũng không nặng. Hắn tựa hồ đem chuyện nam
nữ trong lúc đó coi như đánh cờ, hắn tỉ mỉ tính lợi, hại mỗi nước đi,
hắn muốn thắng một cách tuyệt đối, đem tất cả nắm vào trong tay. Hắn có
thể cùng phụ nữ phong hoa tuyết nguyệt hưởng thụ lạc thú, nhưng cũng
không trả giá bằng cảm tình.
Nếu cô là phụ nữ bình thường, có lẽ
đã sớm đầu hàng. Không may, cô cũng có tâm muốn thắng trận này, hơn nữa
là ở thời điểm hắn không ngờ tới.
Cho nên, thế cục địch sáng ta tối, ai dám nói thắng lợi của cô so với hắn sẽ không lớn hơn đâu.
●︶︶●
Hứa Đồng hẹn gặp đồng minh Tiểu Ngũ. Cậu ta cùng với cô tuổi không sai biệt nhiều lắm.
Nói chuyện với nhau xong, Hứa Đồng phát hiện Tiểu Ngũ không chỉ cơ trí lanh lợi, càng thêm trượng nghĩa thủ tín. Cô đem kế hoạch nói cho cậu ta
nghe, Tiểu Ngũ rất nhanh lĩnh ngộ. Bố trí thỏa đáng hết cả, rốt cục
không nhịn được, cậu ta thuận miệng hỏi một câu: “Ảnh này có phải là
thật là Cố Thần ... còn cô gái trong này ... ách ...”
Hứa Đồng
càng thêm bí hiểm, cân nhắc nói cho hắn: “Tiểu Ngũ, tôi hỏi cậu, nếu tôi trong này là tôi tham diễn, cậu tin hay không tin tôi nói thật?”
Tiểu Ngũ bị cô nhiễu nửa tin nửa ngờ, nhất thời do dự, ngày càng không dám
xác định nữ nhân vật chính có phải hay không vị đại tiểu thư trước mắt.
Hứa Đồng cười một cái, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tiểu Ngũ a, cậu nếu thật muốn biết, không bằng cầm nhìn thử xem, chẳng phải biết thật hay giả sao,
a?”
Nhìn cô vẻ mặt tươi cười, Tiểu Ngũ rốt cục biết, vì cái gì
các anh em kêu Hứa Đồng là “hồ li mặt cười” – Cô gái này thật sự là giảo hoạt không lưu thủ.
Nếu thực sự là cô ta tham diễn, nếu hắn
nhìn, sau nếu không tự chọc mù hai mắt, cũng bị hai cha con Đường Tráng
Đường Hưng Bang chọc mù. Nếu không phải cô ta tham diễn, nói trắng ra là nhìn rồi cũng có cái gì đáng giá mạo hiểm.
Tiểu Ngũ lại nhanh
treo lên vẻ mặt tươi cười sáng lạn, đối Hứa Đồng liên tục lắc đầu cười
nói: “chị Đồng, chị lại đùa tôi! Cái này có gì hay mà nhìn hay không!”
Hứa Đồng một bên gật đầu một bên cười giả tạo.
Cô đem ảnh in thành hai bản, đưa cho Tiểu Ngũ gửi cho Cố Thần. Còn một bản để cậu ta