
c nữa, sẽ tiếp tục chiến đấu trận thứ hai.
●︶︶●
Chương Thực Đồng đứng ở trước xe, ngón tay chỉ Hứa Đồng hô lớn: “Hứa Đồng, con tiện nhân này! Cô muốn gì! Tất cả mọi người đều biết quan hệ tôi với anh ấy, cô còn dụ dỗ anh ấy lên giường với cô, cô có còn liêm sỉ hay không?”
Hứa Đồng càng lui vào trong lòng Cố Thần, thân thể không kìm được phát run. Cô điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt bất lực vô tội.
Cố Thần đối với việc Chương Thực Đồng kêu gào như không nhìn thấy. Hắn cúi đầu nhìn Hứa Đồng, ánh mắt có chút đăm chiêu, môi khẽ nhúc nhích thì
thào lặp lại: “Hứa Đồng?”
Hứa Đồng co rúm lại nhu nhu nói: “Hứa
Đồng là tên của em, Dao Dao là nhũ danh ...” Quay đầu nhìn về phía
Chương Thực Đồng, giải thích: “Chương tiểu thư, tôi đã cùng cô nói thật
nhiều rồi, tôi không phải không biết vị trí Cố phu nhân là của cô, cô đã thuê thám tử tư, cô cũng biết, phụ nữ bên người Cố thiếu cũng không
phải chỉ một mình tôi, những người khác cô đều không để ý, vì cái gì
cùng với tôi vài lần không tha? Kỳ thật cô quá lo lắng rồi, cho dù tôi
thật sự muốn làm Cố phu nhân, tôi gia thế không có, bản lĩnh không có,
lấy cái gì để xứng đáng với Cố thiếu đâu?”
Mắt cô hàm lệ, tầm mắt quay về Cố Thần, nói chuyện như cũ vẫn hướng về phía Chương Thực Đồng,
“Tôi tự mình hiểu lấy, tôi biết chính mình không xứng với Cố thiếu, đối
với Cố thiếu mà nói, tôi ... chúng tôi, bất quá là có vài phần mới mẻ,
sớm muộn gì cũng chán. Tôi như thế nào vọng tưởng những điều không thực
tế ấy đâu?” Cô nhìn hắn, rưng rưng thì thào, giống như giải thích ngày
đó vì sao mà vội đi không từ giã: “Tôi biết đến, không thể vọng tưởng,
cũng không thể cho chính mình rơi vào vọng tưởng, cái gì cũng không thể, bởi vì căn bản không có khả năng. Nếu nhất định không có hi vọng, vậy
chỉ có thể dứt ra nhanh chóng rời đi!”
Cố Thần gắt gao nhìn cô,
nửa khắc không rời khỏi quỹ đạo. Mi tâm hắn nhăn lại, hai mắt thâm trầm
như không thể nhìn thấy đáy, bên trong phát ra ánh sáng khiếp người. Ánh sáng kia giống như mang theo ma lực, bao phủ ra bên ngoài, giống như
làm cho người khác có bí mật khiếp sợ mà không thể nào che dấu.
Dưới đáy lòng Hứa Đồng sâu kính thở dài. Hắn thực sự rất cao tay, đem tất cả cảm xúc che dấu rất tốt, cô căn bản không nhìn rõ đến giờ phút này hắn
là kinh hay giận, hoặc hay là kì thật đã nhìn rõ tất cả mọi chuyện.
Cô đem tầm mắt trên mặt Cố Thần thu hồi, chuyển hướng nhìn về phía
Chương Thực Đồng, bi bi thiết thiết nói: “Chương tiểu thư, bởi vì cô là
người có tiền, có học thức, tôi nghĩ cô chỉ là mắng chửi, nói có nghiệt
ngã một chút, không đến mức làm chuyện quá đáng, nhưng là hôm nay ...
Nói vậy hẹn tôi đến đây là cô sao? Cho nên không cho tôi được nói với Cố thiếu, cô sợ anh ấy ...” Cô cố ý không nói tiếp, để trong lòng mỗi
người tự nghĩ tiếp đoạn sau.
Chương Thực Đồng giống như bị người
khác bức bách, giơ tay mắng to: “Hứa Đồng cô thối lắm! Cái gì mà thám tử tư, cái gì mà tôi hẹn cô, cô nói bừa cái gì! Cô! Cô! Cô hãm hại tôi!”
Quay đầu nhìn về hướng Cố Thần, vội vàng giải thích với hắn, “Cố Thần
anh đừng nghe con chó này điên loạn cắn người! Em vô tội! Em cái gì cũng không làm!”
Cố Thần thanh sắc bất động.
Cô ta không khỏi
nóng nảy, chỉ vào Hứa Đồng điên loạn chửi bậy: “Tiện nhân! Cô hại tôi!
Nếu oán liền oán chính mình làm trò xằng bậy, tùy tiện cùng đàn ông làm
tình, bằng không cũng không bị người khác chụp được! Là cô chính mình
không biết xấu hổ, làm sao lại mang theo tôi xuống nước! Có bản lĩnh thì đừng tùy tùy tiện tiện cởi quần áo, cô không thoát ai lại chụp được cái loại hạ lưu này!”
Chương Thực Đồng cố ý nhục nhã Hứa Đồng, lại bởi quá mức phẫn
lộ, nhất thời quên mất nam nhân vật chính trong ảnh kia là Cố Thần. Lời
nói vừa ra khỏi miệng, Cố Thần vô tình đã bị cô ta đả động đến.
Hứa Đồng lặng lẽ nhìn, Cố Thần dĩ nhiên mi tâm nhăn lại. Là người bí hiểm,
hỉ giận dù thế nào cũng vô sắc vô hình, một khi đã thể hiện ra mặt, liền làm cho ai cũng không thể nào bình tĩnh.
Cố Thần nhìn
Chương Thực Đồng, trên mặt lộ ra phiền chán không kiên nhẫn. Cô ta lúc
này giống loại đàn bà chanh chua bình thường, cùng với bộ dạng nhu thuận trước đây thật sự khác nhau một trời một vực. Hắn thực ra vẫn biết, cô
ta nhu nhu thuận thuận chẳng qua là giả vờ, nhưng không thể tưởng tượng
được, bộ mặt thật lại có thể thô lỗ điêu ngoa đến mức này.
Càng ngoài ý muốn là, từ miệng một thiên kim tiểu thư lại nói ra được những lời tục tĩu thô thiển như thế.
Chương Thực Đồng lúc này lại không hề biết trong lòng Cố Thần nghĩ gì, hãy còn toàn lực chửi bậy: “Hứa Đồng, cô thật sự không biết xấu hổ! Cô ...”
Cố Thần phiền toái nổi lên, đối với cô ta gào to một tiếng: “Cô câm miệng!”
Hắn đến giờ không thể tiếp tục chịu đựng được bộ dạng của người đàn bà nay. Phụ nữ phải có dáng vẻ của người phụ nữ, phải hiền thục nghe lời, giống như đứa nhỏ cần săn sóc, phàm là loại phụ nữ chống đối đàn ông, lại
chanh chua thích chửi đổng, ở trong lòng hắn, là không thể chịu nổi.
Chương Thực Đồng bị hắn dọa lập tức im bặt.