
cùng cũng
không thể không vì một màn trước mắt mà cảm thấy ngạc nhiên.
Thật không hiểu cô gái giảo hoạt này có phải hay không học cái gì cổ thuật
của người Miêu, có thể làm một người tự hạn chế bản thân tựa hồ như hòa
thượng xuất gia Bàng Mông, trước mặt cô ta động tâm.
Bàng Mông nắm lấy tay kia Hứa Đồng, bỗng dưng rất nhanh nói: “Cùng anh đi ra ngoài!”
Hứa Đồng lại ngẩn ra, “Để làm chi? Muốn mang tôi ra sân khấu?” Cô chớp mi hỏi.
Bàng Mông nghe được ba chữ “ra sân khấu”, hai hàng lông mày không khỏi căng thẳng, ngừng lại, trầm giọng đáp lời, “Đúng!”
Hứa Đồng một tay bị anh nắm, một tay đem chén không trả lại bàn, tiện đem
bình rượu còn lại mang đến. Trong bình còn hơn một nửa rượu. Cô lắc lắc
chiếc bình, nhìn Bàng Mông cười khanh khách nói: “Anh uống hết nó, nếu
không say, tôi liền đi theo anh!”
●︶3︶●
Chén rượu trong
tay Cố Thần, đã bị hắn cầm thật lâu. Hắn nhìn Hứa Đồng cùng Bàng Mông
cách đó không xa, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm.
Sự tình ngày càng vượt qua hắn dự đoán.
Trong lúc trầm ngâm, bỗng thấy Bàng Mông tiếp nhận bình rượu từ trong tay Hứa Đồng, ngẩng đầu lên uống.
Hắn đem chén rượu cầm trong tay để sang một đên, cả thân thể ngồi thẳng
dậy, hai chân dùng lực, giống như ở giây tiếp theo có thể đột nhiên đứng dậy mà bắt đầu chuẩn bị.
Ngồi ở bên người, cô gái nùng trang diễm mạt vẫn kiều kiều lạc lạc nũng nịu “Cố thiếu” làm hắn một cái giật mình.
Thế mới hồi phục lại tinh thần.
Hắn không khỏi tự mỉm cười, nụ cười hàm ý thản nhiên tiêu khiển cùng tự giễu.
Nhặt lên chén rượu, đáp lời cô gái kêu gọi, hắn dựa trở lại sô fa.
Một bên thưởng thức rượu ngon, một bên âm thầm trêu chọc chính mình, thật
sự có chút quá quan tâm, Bàng Mông làm người như vậy, đối với phụ nữ mặc dù thế nào không có kinh nghiệm, cũng không phải khiến hắn lo lắng.
Lập tức thu hồi tâm sự, hắn quyết định không tiếp tục đem ánh mắt đặt vào hai người kia.
●︶3︶●
Bàng Mông một hơi uống hết bình rượu còn thừa. Hứa Đồng không khỏi khẽ thở dài.
Nếu năm đó anh cũng như bây giờ, cô nói cái gì, anh đều tin, đều làm, mà
không phải người khác nói cái gì anh đều làm, đều tin, thì giờ này ngày
này bọn họ sao có thể trở thành hai người xa lạ.
Bình rượu kia là do Cố Thần tỉ mỉ chọn lựa từ những loại rượu cao cấp nhất, nồng độ cồn
rất cao, Bàng Mông vừa giờ lại một mạch uống xuống, cồn rất nhanh bốc
lên đầu. Hứa Đồng nhìn hai mắt anh đỏ đậm, tầm mắt ngày càng tan rã vô
hồn, ánh mắt ngày càng mê ly không đáy, liền đoán anh đã bắt đầu say.
Người anh bắt đầu lay động, nhưng tầm mắt vẫn nhìn thẳng Hứa Đồng. Anh dường
như rất muốn cố gắng giữ vững mình cùng cô nói chuyện, nhưng cũng không
biết hướng phương nào dùng sức, giống như có rất nhiều chiếc bóng chập
chờn nhảy nhót trong đầu làm cho anh không thể ngồi yên.
Cuối cùng anh chọn một nơi, khuynh thân về phía trước hạ xuống.
Hứa Đồng chỉ cảm thấy một đầu vai cô bỗng nhiên trầm xuống, cổ họng căng
thẳng, hô hấp bị kiềm hãm, ngực giống như bị nghẽn rất nhiều sợi bông,
vô cùng bị đè nén.
Cuối cùng cố gắng mang hô hấp điều hòa, chăm chú nhìn lại, Hứa Đồng phát hiện Bàng Mông đã không còn biết gì, tựa trên vai cô.
Một bàn tay anh vẫn như cũ nắm chặt tay cô không buông.
Hứa Đồng tránh một chút, lại không hề thoát khỏi. Dùng cả tay kia gỡ ra,
anh lại càng gắt gao bám vào vai cô, mặc cho cô thế nào dùng sức, anh
đều không chút suy chuyển.
Bụng chạy đến cảm giác toan trướng,
thân thể không khỏe làm cô càng trở nên phiền toái. Cô quay đầu, tầm mắt hướng qua Bàng Mông, nhìn vế phía Cố Thần cách đó không xa. Hắn cùng cô gái bên cạnh uống rượu, cười, đùa, nói chuyện.
Giống như cảm
giác được có người nhìn mình, hắn đem ánh mắt chuyển đến bên cô. Nhìn
đến cô cùng Bàng Mông tựa vào, cô xem rõ ràng, mi hắn nhướng cao.
Hắn buông cốc rượu, mỉm cười đứng dậy, đi đến bên người cô.
Hứa Đồng ngửa đầu nhìn hắn, mị mị cười, “Hắn say!” Trong mắt không chút nào che dấu vẻ đắc thắng.
Cố Thần gật gật đầu, nhìn cô mỉm cười, “Tốt lắm!” Cúi đầu muốn dìu Bàng Mông đứng lên, lại bị người nọ xoay người tránh đi.
Bàng Mông từ bả vai Hứa Đồng hơi ngẩng đầu, tầm mắt gắt gao giằng co ở trên
mặt Cố Thần. Hai tay anh gắt gao bắt được tay Hứa Đồng, miệng mơ hồ thì
thào hỏi: “Đồng Đồng, em không tốt sao? Đồng Đồng, anh ta đối với em
không tốt sao? Vì cái gì em lưu lạc đến nơi này? Đường Tráng đâu? Anh ta mặc kệ em sao?
Tươi cười trên mặt Hứa Đồng bỗng nhiên tắt ngấm,
ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Bàng tiên sinh, anh say! Xin anh tự
trọng!” Vừa nói một bên gỡ bỏ tay anh.
Bàng Mông cũng không chịu
buông, cố chấp nắm tay cô, càng thêm sức buộc chặt, hai mắt thẳng tắp
nhìn cô, thanh âm đau kịch liệt hỏi lại một lần: “Đồng Đồng, em không
tốt sao?”
Hứa Đồng bắt đầu không kiên nhẫn.
Tuy rằng tình
cảm hai người năm đó cũng đã kết thúc, từ đó về sau anh lưu học nước
ngoài, nhưng nếu như anh thật tình muốn biết cô sống tốt hay không, chỉ
cần lặng lẽ hỏi thăm một chút liền biết được, cũng không phải việc khó
khăn. Nhưng cuối cùng lại ở lúc n