
thế không cam lòng, kiểm lại bài, đối với Hứa Đồng bài trừ một nụ cười mất tự nhiên nói: “Đa tạ!”
Hứa Đồng nhẹ nhàng cười: “Không cần khách khí! Tôi đã đưa cho cô, có đi có
lại, hiện tại đến phiên cô đưa cho tôi. Minh Nguyệt tiểu thư, nhìn tiếp, tôi muốn đoán bài thứ hai của cô! Cô tin hay không tin, cô đem đánh ra
bất kì cây nào, tôi sẽ ăn luôn nó?”
Minh Nguyệt cười lạnh, “Tôi còn không tin cô có thể như vậy ma quỷ!” Nói xong hé ra Bát Vạn.
Hứa Đồng tươi cười đối với cô ta nói: “Chuyện trên đời, đôi khi chính là ma quỷ như vậy đấy! Bát Vạn này, tôi thực sự ăn!” Một mặt nói, một mặt chà xát bài, ném lại, đưa ra Lục Vạn, Thất Vạn, cùng quân bài Minh Nguyệt
đánh ra hợp cùng một chỗ, vừa lúc là một bộ sáu bảy tám chỉnh tề.
Minh Nguyệt xanh mặt.
Hứa Đồng nháy mắt, kiên nhẫn cười tủm tỉm giải thích: “Minh Nguyệt tiểu
thư, phải biết rằng, tôi đưa cho cô Nhất Giang, vì bức cô đem Vạn Tử
đánh ra. Vốn là ngũ lục thất bát, có thể đánh Ngũ Vạn hoặc Bát Vạn. Ngũ
vạn hiện giờ còn chưa có người đánh, bát vạn vùa rồi Liễu thiếu cũng đã
đánh ra. Bởi vì trong tay cô có bộ ngũ lục thất bát, nên tôi lớn mật
đoán, nếu đánh không nên đánh ngũ vạn chưa ai đánh qua, không bằng đem
bát vạn đánh đến. Cũng không thể ngờ tôi vận khí tốt như vậy, có thể hợp lại thành một bộ sáu bảy tám, phải không? Ha ha, này cũng không thể
trách cô, chính tôi cũng không thể nghĩ mình may mắn vậy, không chỉ có
ba cây ngũ vạn ở trong tay không nói, mặt khác lại có một bộ sáu bảy tám kia! Kì thật, cô bất luận là đánh ngũ vạn hay bát vạn, tôi đều ăn.
Minh Nguyệt thần sắc đại biến, quay người trái phải nhìn quanh. Hứa Đồng
nhìn cô, cười không thể áp chế, “Minh Nguyệt tiểu thư, cô không phải
hoài nghi, xung quanh cô có cái gì phản chiếu, có thể để tôi nhìn được
bài cô? Ha ha, trời ạ, cô thực sự thật hài hước!”
Minh Nguyệt gương mặt trầm xuống, nhăn lại hai hàng lông mày.
Cô thực sự là nghĩ như vậy.
Hứa Đồng nâng tay lau đi khóe mắt cười ra lệ, sau lấy tay chỉa chỉa đầu
mình, nhẹ nhàng nói: “Thứ có thể phản chiếu bài của cô, ở trong này, cô
không nhìn được nó!”
Cô bộ dáng nhẹ nhàng bâng quơ, làm Minh Nguyệt không khỏi sợ hãi, “Cô có thể biết được tôi ra bài gì?”
Hứa Đồng lắc đầu, “Không!”
Minh Nguyệt thở nhẹ một hơi. Thế mới đúng, ngay cả cô đều không tính được
như vậy, cô gái đầu óc có vấn đề này dựa vào cái gì có thể?
Vừa
nghĩ xong, lại nghe Hứa Đồng nói: “Không, tôi không chỉ có thể tính được cô ra bài gì mà cả, anh, cùng anh...” Cô nâng ngón tay chỉ hướng Liễu
thiếu cùng Cố Thần, “Còn có đây”, lần này là chỉ những quân bài còn chưa rút ở giữa bàn, “Tôi đều biết!”
Cô vừa nói dứt, Minh Nguyệt lập tức khiếp sợ ngẩn ra.
Hứa Đồng nhìn cô vài giây, biểu tình ẩn nhẫn, rốt cuộc không nhìn được, ngẩng cổ ha ha cười.
“Ha ha ha! Minh Nguyệt tiểu thư, cô không phải là tin lời của tôi đi? Ha ha ha, Như thế nào có khả năng! Tôi cũng không phải là qủy thần! Ha ha
ha...” Tiếng cười của cô giống như cuốn hút cả hai người khác, bọn họ tự nhiên cũng không kìm lòng được cười đi theo.
Minh Nguyệt mặt trắng bệch, bắt đầu nhăn nhó.
Ván bài tiếp tục.
Đến phiên Hứa Đồng sờ bài, cô trảo bài rồi đưa ra, nhẹ nhàng một chút, đặt
trên mặt bàn, chậm rãi nhắm mắt, sâu kín thở dài, giống như có chuyện
dày vò đã lâu, giờ phút này rốt cục chấm dứt, bất luận kết cục thế nào,
là tốt hay xấu, tất cả chung quy cũng là dừng lại.
Nâng mi mắt,
thu hồi biểu tình trên mặt, cô quay đầu, thật sự nhìn Minh Nguyệt, biểu
tình nghiêm túc cơ hồ quỷ dị, đối với cô ta nhẹ nhàng nói: “Tôi thắng!”
Thanh âm chắc như bàn thạch, làm người ta nghe xong không tự chủ được
trở nên hoảng hốt.
Hứa Đồng quay đầu nhìn về phía Liễu thiếu, mỉm cười nói: “Thật sự có lỗi, phụ lòng Liễu thiếu ưu ái!”
Lại chuyển hướng Cố Thần, khi đối mặt hắn, trong phút chốc đem nụ cười nở
rộ thật to, ôn nhu gọi: “Cố thiếu!”, thanh âm nhẹ tựa lông hồng, không
có chút sức nặng, từ từ phiêu đãng giữa không trung, chỉ sợ một cơn gió
nhẹ, cũng đủ đem nó thổi mất vô tung vô ảnh.
“Cố thiếu”, cô một
bên cười một bên dịu dàng gọi hắn, “Tôi làm tốt lắm đúng không?” Cô hỏi
giống như đứa trẻ chờ mong được khen ngợi, bộ dáng ngốc nghếch vô tội
làm người ta đau lòng.
“Anh đã được đền bù cái anh mong muốn!” Cô hạ mí mắt, hàng lông mi thật dài khẽ động, dấu đi đôi mắt sóng sánh mơ
hồ. Một cái chớp mắt sau, lại phục hồi bộ dáng, nhìn phía hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Tôi hiện tại có phải hay không được về nhà?”
●︶3︶●
Cô hỏi như vậy nhu thuận cẩn tọng, trong một khoảnh khắc, Cố Thần cảm giác như chính mình đã làm một chuyện vô cùng xấu xa.
Hắn không nói gì, trên mặt cũng không có biểu tình, chỉ đối với cô hơi gật đầu một cái.
Minh Nguyệt hét lớn, tựa như muốn nói, thắng thua còn không có xác định, làm sao có thể để cho cô đi. Cố Thần thản nhiên lạnh mắt hướng cô, cô lập
tức bị hắn làm cấm khẩu. Muốn gọi lại Hứa Đồng không cho cô đi, những
lời này lập tức ngạnh trong cổ họng, rốt cuộc không nói nên lời.
Một cái liếc mắt kia, giống như lơ đãng, lại bí mật mang teo rất nhiề