
hông nói lời nào, lại
tiếp thêm một câu, “Còn có, Dao Dao, nếu đêm nay tôi không có được thứ
tôi muốn, tôi lo lắng anh trai em về sau sẽ tiếp tục bị phiền toái cuốn
thân.”
Hứa Đồng nhắm mắt, hít sâu một hơi. Thong thả thở ra.
Khi mở mắt, đáy mắt đã có ẩn ẩn chút mệt mỏi. Cô quay đầu nhìn Cố Thần, mỉm cười hỏi hắn: “Anh trên người có thuốc hay không? Cho tôi một điếu!”
●︶3︶●
Cô đã không còn nhớ rõ, lần cuối cùng mình hút thuốc, là cách đây bao lâu.
Đứng ở trước cửa sổ, đem điếu thuốc tới bên môi, từ từ thật dài hít sâu một
ngụm, nheo lại mắt, thoáng giương cằm, miệng hơi hơi mở, chậm rãi chậm
rãi đem sương khói nhẹ nhàng phun ra.
Trước mắt một mảnh sương mù.
Sương khói không ngừng từ từ phun ra, Hứa Đồng rất nhanh bị khói thuốc bao phủ.
Cô híp mắt, vẻ mặt giống như say. Hút một ngụm, bỗng nhiên quay đầu về
phía Cố Thần, khóe miệng khẽ cười. Cô dùng hai ngón tay giữ điếu thuốc,
ngón giữa chậm rãi lướt qua môi dưới. Đầu ngón tay lại chậm rãi nhu qua, sương khói như tơ theo đôi môi hồng nhuận từng đợt từng đợt phiêu phiêu đi ra. Cô híp mắt, nhìn Cố Thần cười hỏi: “Nhìn xem, thật thú vị, mình
thở ra khói để bao vây chính mình, đây không phải gọi là, tự tìm khổ
ăn?”
Cố Thần nhìn cô, nháy mắt mi tâm trở nên căng thẳng.
●︶3︶●
Cô gái này đến tột cùng có bao nhiêu diện mạo bất đồng làm cho người ta sợ hãi?
Hắn vốn không thích phụ nữ hút thuốc, cảm thấy phụ nữ làm vậy thật xấu vô cùng, không có nửa điểm khí chất đáng nói.
Nhưng chỉ trong khoảng khắc cô gái trước mắt này quay đầu nhìn hắn, liền hoàn toàn làm hắn đảo điên.
Thì ra, có thể có người đem việc hút thuốc lúc này, suy diễn quyến rũ kinh tâm động phách như thế.
Cô mặc sườn xám, đường cong lung linh ẩn hiện. Búi tóc tao nhã, vài sợi
tóc vương trên thái dương làm cô có vẻ thoát tục phiêu linh. Hai ngón
tay cầm điếu thuốc, híp mắt cùng hắn mỉm cười nói chuyện, hai phiến môi
hồng nhuận, như vỗ về đừng đợt khói thuốc nhè nhẹ tán xung quanh. Rất
thần bí, xinh đẹp mà hư ảo.
Nhìn đầu ngón tay cô nhẹ lướt qua
môi, không hiểu một cỗ khô nóng từ thắt lưng vội vàng nhảy lên trên, cảm giác này tới vội vàng lại mạnh mẽ, không báo trước, bỗng dưng một khắc
liền nảy sinh, ngay chính hắn đều cảm thấy khiếp sợ.
Hắn không hề biết rằng, đối với việc Hứa Đồng hút thuốc, còn một cái điển cố.
●︶3︶●
Đường Tráng từng hổn hển nói với cô: “Hứa Đồng, mẹ nó, em còn dám ở trước đám lưu manh kia hút thuốc, anh sẽ lấy ngón tay cầm thuốc của em đem chém!”
Anh nói khi cô hút thuốc, bộ dáng thực sự rất mị, rất dễ dàng làm cho đàn
ông sinh ra xúc động. Anh sở dĩ đối với cô miễn dịch, bởi vì anh đối với cô là huynh trưởng tình thâm.
Cô từng ở quán mạt chược của Đường Tráng hút thuốc hai lần, hai lần kia, đều không có ngoại lệ, mấy tên
lưu manh ở trong quán đối với cô sinh ra xúc động gây tai họa rối tinh
rối mù. Hình như đồng thời có hai tên cùng là lão đại, đều cùng thích
cô, ai cũng không chịu bỏ cuộc, vì thế xông vào đánh nhau.
Cuối cùng cả hai bị Đường Tráng nổi giận tiêu diệt.
Sau nhìn cả cửa hàng bàn bị gẫy chân, Đường Tráng vô cùng đau đớn, kêu to
cô là hồng nhan tai họa, cảnh cáo cô từ sau không được trước mặt đàn ông hút thuốc.
●︶3︶●
Bất động thanh sắc cô gắng áp chế xúc động, hắn nhìn cô, thản nhiên nói: “Không thể tưởng tượng được em như vậy hút thuốc”
Cô khanh khách cười rộ lên, “Cố thiếu, anh không cảm thấy là, chúng ta
đang nói chuyện là ông nói gà bà nói vịt sao?” Cô quay đầu lại, đem tầm
mắt lại hướng ngoài cửa sổ, một mặt âm thầm hút thuốc, một mặt đem thanh âm trở nên nhẹ nhàng mềm mại, giống như lời vô nghĩa, đối hắn chậm rãi
mở miệng: “Năm ấy bảy tuổi, mẹ tôi đồng ý ly hôn ba tôi, bởi vì thống
hận ba tôi ở bên ngoài phản bội. Trừ bỏ những gì mình có, mẹ tôi không
lấy của ông ta một phân tiền. Mẹ mang tôi rời đi khỏi ngôi nhà đã có nữ
chủ nhân mới kia, đưa tôi vào Lão Nhai, thê phòng của chú Đường, ở mười
mấy năm. Thuê, chẳng qua chỉ là nói thế, cùng với ở không, có gì khác
nhau đâu? Sau mẹ tôi qua đời, tôi còn chưa tốt nghiệp trung học, nghĩ
đến từ nay về sau chỉ còn cách lưu lạc ngoài đường, kết quả chú Đường
nói với tôi: “Đồng Đồng, mẹ cháu tuy là đi rồi, nhưng còn có chú, còn có Đường Tráng, còn có nhà. Từ sau nơi này sẽ là nhà của cháu, chú chính
là ba cháu, Đường Tráng chính là anh trai cháu, về sau ba người chúng ta chính là người một nhà. Tuy rằng cháu họ Hứa, nhưng là con gái nhà họ
Đường chúng ta.”
Trong khói thuốc mờ mịt, Hứa Đồng nhìn về phía
ngoài cửa sổ, ánh mắt càng trở nên mơ hồ. Cố Thần đứng một bên nhìn cô,
sườn mặt cô ẩn trong khói thuốc cùng bóng đêm, nói không nên lời tịch
liêu cô đơn.
“Nếu nói, trên đời này, còn có người tôi để ý, không tiếc sinh mệnh cùng tự trọng muốn bảo vệ, cũng chỉ có chú Đường cùng
Đường Tráng hai cha con họ.Với tôi mà nói, họ không chỉ là thân nhân,
càng thêm là ân nhân. Trên thế giới này có nhiều người như vậy, nhưng
thật tình vì tôi mà suy nghĩ, bất quá chỉ có hai người này mà thôi.
Người khác có lẽ cũng rất tốt với tôi, nhưng luôn luôn m