
ến, bộ
dáng không màng thế sự, thiên chân vô tội, yếu đuối làm người thương
tiếc. Miệng cô chứa một chút cười nhạt nhẽo, tươi cười đó tuy đạm tựa
như không có, cũng đủ làm tan chảy ánh mắt hắn.
Đây mới chính là vưu vật.
Hắn lặng lẽ nhìn Cố Thần.
Người đàn ông này thần sắc luôn bình thản tự đắc, không nhìn ra cảm xúc gì.
Thật sự làm người ta khó hiểu. Hắn chẳng lẽ lại thật sự bỏ được một cô gái mê người như vậy, đi đổi lấy một Minh Nguyệt này sao?
●︶3︶●
Minh Nguyệt bên trong đang phân vân.
Làm nghề này là phải biết tấn công, giống như thời cổ đại nữ tử thanh lâu
tinh thông cầm kì thi họa, ở đây, cô bài kĩ siêu quần, khó có được mấy
người cùng cô tương xứng. Vô luận muốn thắng muốn thua, đều nhất định
phải có đường sống.
Lúc đầu cô nghĩ tới vụng trộm buông tay thúc
đẩy Cố Thần thắng, như vậy chính mình có thể thỏa mãn, quay về vòng tay
hắn. Nhưng trước khi khai bài, Liễu thiếu bởi vì lo lắng cô làm vậy, cố ý cười dặn dò cô: “Bọn họ thắng, không bằng chúng ta thắng. Minh Nguyệt,
em ngẫm lại, nếu chúng ta thắng, anh mang Dao Dao kia đi, Cố Thần cũng
không thể không để ý em. Nhưng nếu bọn họ thắng, em thật sự có thể đi
theo Cố Thần, nhưng Dao Dao kia không chắc sẽ cùng anh sung sướng đêm
nay! Vì vậy, Minh Nguyệt, em phải biết, nếu bọn họ thắng, cho dù em cùng Cố Thần một chỗ, cô gái kia đối với em mà nói vẫn là ngáng đường. Mà
nếu quả là chúng ta thắng, anh mang cô ta đi, em cùng Cố Thần sẽ không
còn trở ngại!”
Cuối cùng, hắn còn không quên tha thiết dặn lại
một câu đầy uy hiếp, “Minh Nguyệt, em hẳn là biết, em theo anh mấy ngày
nay, anh đối với em như vậy. Hiện tại anh nghĩ em nhất định đã rõ ràng
chính mình đến tột cùng nên cố gắng đánh thắng hay nên vụng trộm buông
tay!”
Mặc dù Liễu thiếu nói thế nhưng trong lòng cô vẫn không
ngừng phân vân. Tuy nhiên đến mấy ván sau, cô phát hiện bài kĩ của Hứa
Đồng quả thực quá mức bình thường, đánh bài hỗn độn, từ lúc đầu đến giờ
luôn thua. Muốn buông tay làm cho cô ta cùng Cố Thần thắng mình cùng
Liễu thiếu, quả thực khó như lên trời.
Đến tận đây cuối cùng Minh Nguyệt quyết định. Cô không hề do dự, hoàn toàn dụng tâm đi đánh, nếu
không còn ý nghĩ buông tay, đành đánh hết sức chuyên chú tìm cách có thể cùng Liễu thiếu hợp lực thắng hai người này.
●︶3︶●
Cố
Thần ngồi trước bàn bài, tuy rằng vẻ mặt lãnh đạm vô tư, nhưng đối mặt
với Liễu thiếu vẻ mặt háo sắc, Minh Nguyệt toàn lực chuyên chú, cùng với Hứa Đồng chậm chạp bất động, dần dần trong đáy mắt rốt cục tiết ra vài
tia tức giận cùng không kiên nhẫn.
Không phải không biết thực lực của cô, tuy rằng ở đây, Minh Nguyệt bài kĩ đã được cho là nhân tài kiệt xuất, nhưng hắn biết, cô ta cùng Hứa Đồng thực lực chênh lệch, không
chỉ kém một hai phần, mà kém chừng chục phần.
Không chuyên tâm
đánh bài, cô ngồi yên một chỗ, giống như linh hồn đã lạc đi đâu, lung
tung đánh, không hề có kết cấu, luôn thua cuộc, cam chịu. Nếu không có
hắn ở một bên gỡ lại, kết cục thảm bại sớm đã quyết định là hai người từ ngay lúc đó.
Nghĩ đến bọn họ sẽ thua đối phương, Cố Thần không khỏi nhíu chặt mi tâm.
Trò chơi đêm nay, hắn dùng để trừng phạt cô.
Bởi vì tức giận cô dùng Bàng Mông chuốc say trêu trọc hắn, cho nên muốn cho cô một chút giáo huấn, đả kích tự trọng của cô, đánh bạt ngông nghênh
của cô.
Nếu cô không để ý đến hắn, hắn cũng muốn làm cho cô hiểu
được, hắn cũng như vậy không đem cô để trong lòng. Cứu cô chẳng qua là
vì hứng trí cho phép, chờ hứng trí trôi qua, hắn có thể dùng cô đi trao
đổi lấy cô gái khác. Cô cùng phụ nữ bên người hắn so sánh với, cũng
không có gì đặc biệt. Cho nên không cần có cảm giác tự kiêu, nghĩ có thể làm hắn quay xung quanh cô. Cũng không cần mang thông minh cùng dung
mạo của cô cho rằng có thể trêu đùa lợi dụng đàn ông, những thứ đó của
cô, hắn cũng không để ý. Phải biết rằng cho tới bây giờ, người khống chế cuộc chơi, chỉ có thể là hắn.
Hắn cố ý lựa chọn phương thức như vậy để đàn áp kiêu ngạo cùng tự tôn của cô.
Cô bài kĩ siêu quần, cũng có đủ năng lực chỉ thắng không thua. Cho nên trò chơi này chỉ có thể đánh bại của cô ngông nghênh, nhưng vẫn để cô có
thể bảo toàn chính mình không bị người khác trêu đùa, mua vui.
Nhưng hắn hình như xem nhẹ quật cường trong cô.
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, xem phản ứng của cô, tựa hồ đã muốn hạ quyết
tâm buông tay, sẽ chờ kéo dài đến khi cuộc chơi chấm dứt, ngoan ngoãn
lấy thân phận người thất bại theo người nào đó dường như đã muốn chảy
nước miếng kia rời đi.
Cô muốn thế nào? Muốn lấy tiêu cực để
chống đối? Muốn nhìn một chút nếu bọn họ thua trận, hắn có thật sự bỏ
được đem cô chắp tay dâng cho người ta? Vì thế thậm trí không tiếc lấy
chính mình trả giá cố ý thua trận?
Hắn không phải chưa từng gặp qua phụ nữ ngoan tuyệt, nhưng là giống cô như vậy từ trước đến giờ hắn quả thực chưa thấy bao giờ.
Ngoan của cô, không phải tuyệt đối với người khác, mà là tuyệt đối với chính mình.
Vì trừng phạt người khác, tra tấn người khác, mặc kệ đáng giá hay không, không tiếc lấy chính bản thân để trả g