
uốn tôi phải trả giá. chỉ có bọn họ đối với tôi tình chân ý hảo, chưa bao giờ đòi lấy
hồi báo!”
Cô dùng sức hít sâu một ngụm, quay đầu nhìn hắn, chậm
rãi phun ra. Cách sướng khói, cô nhìn hắn mê ly cười, thì thầm: “Lần
này, anh giữ của tôi tử huyệt!”
●︶3︶●
Cô nhìn hắn mỉm
cười, cười sở sở động lòng, mông lung xinh đẹp, “Cố thiếu” Cô nhẹ nhàng
gọi hắn, “Anh yên tâm, vì hai người nhà của tôi, tôi nhất định sẽ làm
anh thắng mĩ nhân mang về!”
Nói xong lời muốn nói, cô đem nụ cười thu lại, quay bước, từ bên cạnh hắn nhẹ nhàng thoáng qua.
●︶3︶●
Nhìn bóng dáng Hứa Đồng, ánh mắt Cố Thần trở nên u ám.
Một khoảnh khắc thoáng qua, hắn giống như có một cảm giác đặc biệt. Cảm giác này làm hắn trở nên có chút sợ sệt
Cô bên cạnh hắn đi qua, hắn xem rõ ràng, tuy rằng cô má núm đồng tiền sáng lạn như hoa xuân, nhưng hắn lại cảm thấy, cô kỳ thật cũng không phải
đang cười, cô kì thật, là đang khóc. “Tôi làm tốt lắm đúng không?”
------------------------------
Hứa Đồng dập thuốc, trở về bàn bài ngồi, đối diện với Liễu thiếu thản nhiên cười: “Liễu thiếu, ván cuối cùng này phải nhờ anh nương tay rồi!”
Liễu thiếu giống nghe được chuyện gì trọng đại lắm, vui vẻ vô cùng, cười đến mặt mày sáng lạn, “Đâu có! đâu có!”
Lúc này Cố Thần cũng trở về.
Minh Nguyệt ánh mắt tung bay nhìn Liễu thiếu lại nhìn Cố Thần, tầm mắt cuối
cùng dừng ở trên mặt Hứa Đồng, thiên thần cười, nũng nịu mở miệng: “Dao
Dao tiểu thư hình như quên, chỉ cầu một mình Liễu thiếu buông tay cho cô cũng vô dụng. Bên này còn có tôi đây! Nên chăng cô cũng cầu tôi?”
Câu hỏi cuối cùng kia, cực kì khinh miệt khiêu khích, giống như đang cười
nhạo cô là loại bao cỏ bình hoa không có bản lĩnh, chỉ biết đối với đàn
ông làm nũng.
Hứa Đồng hơi nghiêng người về phía trước, khuỷu tay trụ ở trên bàn, tàn tay vừa lúc ghé vào cạnh thái dương, ngón tay chậm
rãi cuốn những lọn tóc nhỏ, đầu thoáng nghiêng, hai mắt mở to, một mặt
nhìn Minh Nguyệt, một mặt bộ dáng chớp động, thoạt nhìn thuần thục lại
thiên chân, vô cùng trong sáng.
Cố Thần ở một bên thanh sắc bất động khẽ nheo mắt. Hắn biết, Minh Nguyệt yêu cầu có phần quá đáng.
Hắn rất hiểu biết cô gái giảo hoạt này, càng biểu hiện thiên chân vô tội
bao nhiêu, chứng tỏ càng hận đối phương bấy nhiêu, hận không thể làm hắn tan xương nát thịt.
Liễu thiếu không biết đây là sở trường làm
bộ của Hứa Đồng, lập tức bị dáng vẻ ngốc ngốc thuần thuần khiến cho tâm
can căng thẳng, ở trong lòng không khỏi thầm oán Minh Nguyệt thực sự quá phận, như thế nào đối với một cô gái điềm đạm đáng yêu như vậy châm
chọc khiêu khích.
Hứa Đồng nhất phái thiên chân nhìn Minh Nguyệt, cười tủm tỉm nói: “Minh Nguyệt tiểu thư, tôi không cần phải xin cô! Bởi vì cô muốn đánh bài gì, muốn ăn bài gì, muốn hồ bài gì tôi toàn bộ đều
biết!”
Minh Nguyệt nghe cô nói xong, không khỏi xuy cười, vẻ mặt
kì dị, nghĩ cô đến cô thua bài mà còn lớn miệng, “Dao Dao tiểu thư, cô ở đây ...” Cô chỉ chỉ chính mình đầu óc, “Không có vấn đề gì đi?”
Hứa Đồng một đường di chuyển đến Cố Thần, “Cố thiếu, cô ấy không tin tưởng
lời tôi nói, làm sao bây giờ?” Cô thanh âm như thì thầm, nũng nịu, hàm
chứa tủi thân vô hạn, bộ dáng ngây thơ đáng yêu. Hắn biết rõ cô đang
diễn trò, nhưng lại không nhẫn tâm lập tức vạch trần.
Hắn hơi nhếch mi, không nói gì.
Hứa Đồng u oán chuyển hướng nhìn Liễu thiếu, nhẹ nhàng hỏi: “Còn anh, anh
tin hay không tôi có thể đoán được?” Trên mặt mang theo đầy kì vọng, làm cho người ta không đành lòng từ chối.
Liễu thiếu cười, “Này ... kì thật ... Cũng không phải không có khả năng!”
Hiển nhiên trong lòng hắn cũng không tin tưởng, đây chỉ là không đành lòng cự tuyệt cô mà thôi.
Minh Nguyệt lại xuy cười, tiếng cười tràn ngập hèn mọn cùng khinh thường.
Cố Thần khẽ buông mi mắt, mi tâm hơi hơi nhíu, hàng lông mi đen không tiếng động khẽ run lên.
Hứa Đồng lấy tay nâng cằm, giống như phiền muộn thở dài, “Mọi người cũng
không tin tôi.” Bỗng nhiên nâng mắt nhìn Minh Nguyệt, khẽ nhếch cằm,
thực ngốc thực vô tội nói với cô ta: “Minh Nguyệt tiểu thư, tôi rất tức
giận vì cô không tin tôi đoán được bài của cô, không bằng như vậy, chúng ta đánh cược thêm đi. Dù sao một ván cuối cùng, chúng ta chơi lớn một
chút”
Vừa nói vừa đem ánh mắt hướng Liễu thiếu, bộ dáng giống như thật thà ngây thơ nói: “Hai người không tin tưởng tôi có thể đoán bài,
tôi không phục! Không bằng như vậy có được không? Sau khi tôi bắt đầu,
tôi sẽ đoán bài của hai người, nếu như cuối cùng hai người thắng, rất cả những cây tôi ăn được đều giả lại, nếu hai người thua, ngược lại, như
thế nào?”
Liễu thiếu không muốn làm cô mất hứng, nhưng lại cảm
thấy theo như lời cô nói lại quá mức không thể tưởng tượng được, trong
lúc nhất thời giao động không thể đưa ra quyết định
Minh Nguyệt
lại ha ha cười, nũng nịu nói: “Tốt! Khó có được Dao Dao tiểu thư hứng
trí như vậy, cô đã thích, mọi người đều y như vậy chơi! Tuy nhiên tôi
nói trước, nếu cuối cùng thua thực thảm, không cho cô khóc nhè nha!” Ánh mắt liếc nhìn về Cố Thần, trên mặt tràn ngậ