
ù, “Dao Dao, vốn tôi đã muốn cùng
em kết thúc. Bất qua hiện tại, tôi lại thay đổi chủ ý, em làm cho tôi
nóng ruột nóng gan như vậy, tôi thậy tiếc nếu cùng em cắt đứt liên
quan!”
Hứa Đồng cảm thấy ngực mình có gì đó chặn lại, có chút bồn chồn rầu rĩ.
Bên cạnh có vài người đi đến, đều là giày da tây trang, những người khác
đều đứng ở bên ngoài, chỉ có trợ lí của Cố Thần đi lên phía trước, nơm
nớp lo sợ nhỏ giọng nhắc nhở hắn, “Cố tổng, cái kia ... Đã đến giờ, nếu
ngài muốn uống cà phê chúng ta sẽ mang theo, ngài có thể uống ở trên
đường... Chỉ sợ chậm trễ chúng ta cùng đối tác kí kết hợp đồng!”
Cố Thần thản nhiên trả lời: “Đã biết, lên xe trước chờ tôi!”
●︶3︶●
Trợ lí kia lăng lẽ quay đâu cùng những người khác rời đi.
Giám đốc của cô vừa mới vô cùng tức giân cùng cô gái kia nói chuyện lại bị cô chen vào.
May mắn tức giận bị anh ta thu lại, cũng không có thể hiện ra ngoài làm cô ở trước mặt mọi người khó xử.
Nháy mắt, trong lòng hiện nên ý niệm muốn từ chức. Nếu cứ cùng vị cấp trên
gần đây hay vô duyên vô cớ tức giận này một thời gian nữa, cô thực sợ
chính mình bởi vì quá mức lo sợ đến nỗi già nhanh mất.
●︶3︶●
Cố Thần giương mắt quét qua Hứa Đồng, “Dao Dao, nhớ kĩ lời tôi nói, chúng ta, còn chưa chấm dứt!”
Hứa Đồng nhìn hắn cười lạnh, “Cố thiếu, ngài không phải muốn tôi làm tình
nhân của chồng Chương Thực Đồng?” Ngài cảm thấy, vì chính vị hôn thê
không đầu óc kia của ngài, tôi sẽ làm những chuyện như vậy sao?”
Cố Thần cũng cười, cười đến quỷ dị ngoan tuyệt, “Vậy, không bằng, tôi bỏ cô ta?”
Về sau hồi tưởng lại Cố Thần nói câu kia, “Vậy, không bằng, tôi bỏ cô ta?”, Hứa Đồng chỉ cảm thấy hắn chỉ là châm chọc mình mà thôi.
Bỏ Chương Thực Đồng thì sao? Vị trí Cố phu nhân thực ra là cần một người
có gia thế hiển hách để đặt vào, rốt cuộc thỏa hiệp chẳng qua là hắn
muốn thuyết phục để cô làm tình nhân của hắn.
Nghĩ đến hai chữ “tình nhân”, Hứa Đồng không khỏi cười nhạo.
Đến tột cùng là hắn quái dị, hay bởi vì cô không chịu hạ mình nên hắn càng muốn đi chinh phục?
Muốn cô trở thành đồ chơi của người khác, dù có chết cũng không có khả năng.
●︶3︶●
Buổi tối, Đường Hưng Bang nói cho Hứa Đồng một chuyện.
“Trước nghe tin tháng sau cử hành lễ kỉ niệm thành lập trường đúng không?
Nhưng nghe ông Kiều nói có người tài trợ cho trường học cũ xây dựng lại
thư viện và sân vận động, lễ khởi công sẽ vào cuối tuần, vì thế cũng
quyết định tổ chức lễ thành lập trường sớm hơn dự kiến. Buối chiều, ông
Kiều gọi điện đến cửa hàng , nhờ chú chuyển lời cho cháu, bảo ngày kỉ
niệm thành lập trường lần này cháu qua đó, ông ấy muốn nói với cháu một
số chuyện”
Hứa Đồng vui vẻ nhận lời.
Về sau, không khỏi có chút ngạc nhiên. Lễ kỉ niệm thành lập trường là một sự kiện rất lớn,
vậy mà bởi vì một người nào đó mà đột nhiên đổi ngày. Thế mới biết người đời có câu cực kì chính xác: Có tiền có thể sai ma khiến quỷ.
●︶3︶●
Cuối tuần, Hứa Đồng thức dậy rất sớm.
Mái tóc dài cột đuôi ngựa, mặc áo sơ mi quần bò giản dị, Hứa Đồng vui vẻ ra ngoài.
Trường mời về rất nhiều học sinh cũ, bởi vì cũng không sắp xếp riêng từng khóa tốt nghiệp, cái chính là rất đông người qua lại, vì vậy không cần trang điểm gì đó cầu kì. Cũng không muốn nhân dịp này thu hút ánh mắt người
khác, cô đến trường chẳng qua là vì ông Kiều muốn gặp mà thôi.
Nhưng vừa bước vào vườn trường, lại gặp phải ánh mắt của Bàng Mông.
Nhìn thấy anh, Hứa Đồng có chút giật mình, nghĩ lại, cũng là quen biết, liền dừng lại: “Chào, cũng đến sao?"
Bàng Mông bước nhanh đến vội vàng đáp lại: “Ừ, thầy giáo bên ban tuyên
truyền nhờ qua đây hỗ trợ viết bút lông.” Anh hơi dừng lại, thực ra muốn giữ hình ảnh bình tĩnh, thành thục nhưng cuối cùng lại không kiềm chế
được niềm vui đang trào lên. Anh nhìn Hứa Đồng nhẹ nhàng: “Không nghĩ sẽ gặp em ở đây!”
Hứa Đồng bước về phía trước, “Ha ha, đúng vậy,
tới tham gia lễ kỉ niệm này không phải người có thành tích thì cũng là
người có quyền có thế, giống tôi chỉ học được nửa học kì liền bỏ chạy
giờ xuất hiện ở đây, thật là ngoài ý muốn, chẳng qua là thầy giáo của mẹ tôi nhắn tới gặp.” Thực ra chỉ đơn giản muốn nói lí do cho anh, nhưng
nghe ra lại giống như phủ nhận quá khứ cùng anh ở nơi này.
Bàng Mông cũng bước đi, hai mắt sáng lên, trong giọng nói có ẩn chứa một tia cầu xin: “còn sớm, không bằng qua xem viết chữ đi?”
Hứa Đồng giương mắt nhìn anh, bỗng nhiên bị những tia chờ mong trong mắt anh làm cho kinh sợ.
Bước đi ở chốn cũ, bên cạnh là người yêu cũ, khuôn mặt quen thuộc, xa xôi
nhớ lại, tất cả trong khoảnh khắc hiện ra, làm cho người ta sinh ra ảo
giác – giống như hai người chưa bao giờ rời đi, cứ như vậy dừng lại, mặc cho thời gian bên người vội vàng đến rồi vội vàng trôi qua, lạnh lùng
mang theo tất cả những gì tốt đẹp nhất.
Những kỉ niệm đó, là tuổi trẻ của hai người, đẹp như vậy, lại mang theo đau xót. Mỗi khi nhớ lại
không khỏi khiến người ta thở dài, khóe mắt cay cay, trong lòng cũng
chua xót.
Hơi trầm ngâm, dường như có chút thấy Bàng Mông đáng
thương, Hứa Đồ