
t định sẽ được ở bên nhau.
Nhưng hiện tại, cô thấy Lâm Tiêu buồn, cô ấy bất
lực,bi ai.
Con người kia là Lâm Tiêu ư? Là người khi còn nhỏ
đãnắm tay cô, dũng cảm chạy băng băng, là người từ nhỏ đến lớn
cô đều khâm phục và ngưỡng mộ kia ư? Tại sao bây giờ cô ấy lại
nhất định phải giữ chặt một người không rời, lại khóc như thể tắm mình trong
đó?
Cô ấy thông
minh, cao ngạo như thế sao có thể
cóngười làm cô ấy tổn thương được?
Bờ vai Khương Hiểu Thần khẽ run lên, anh nói: “Xin lỗi, em
là một cô gái tốt. Em còn trẻ như vậy, nhất
định sẽ gặp được một người con
trai thật tốt. Còn anh, anh không có tư cách.”
Tô Cẩn đỡ lấy Lâm Tiêu gần như muốn sụp xuống, nửa như
quở trách nửa như đau lòng, nói trong
nước mắt: “Cậu sao phải như thế?
Anh ta không đáng để cậu phải làm thế, một
chút cũng không đáng.”
Lâm Tiêu đã khóc đến gần như kiệt sức. “Tô Cẩn
ngốc, cậu xem thì ra mình và cậu đều ngốc như nhau, có khi mình còn ngốc hơn
cậu muôn phần.”
Ánh mắt mịt mờ, bất lực, thê lương.
.
Sau khi đưa Lâm Tiêu quay về trường, Tô Cẩn vẫn chưa
yên tâm, nên quyết định ở lại. Lâm Tiêu uống khá nhiều,nhanh chóng mơ mơ màng
màng ngủ thiếp đi, còn Tô Cẩn nằm trên giường, trở mình mãi không ngủ được.
Cô rất muốn gọi điện cho Nhan Bác để được
nghe giọng nói của anh.
Trong điện thoại, Tô Cẩn hỏi: “Anh
đang ở đâu?”
“Đang trên đường về ký túc.” Tiếng
cười dịu dàng của anh như truyền hơi ấm sang
cô: “Thế em đang
ở đâu?”
Tô Cẩn cố gắng
kìm giọng xuống: “Lâm Tiêu uống nhiều quá,
em ở cùng cô ấy một đêm.”
“Ờ.”
“Nhan Bác, nếu có một ngày anh không còn cần em nữa
thì cho dù em có cầu xin anh thế nào,
anh cũng sẽ không quay lại phải không?” Tô Cẩn cảm
thấy mặt mình lạnh toát,
cốgắng kìm nén giọng nói đang nấc nghẹn, không để cho anh phát hiện ra.
“Đừng có cả ngày
nghĩ vài cái chuyện linh tinh như thế.”
“Em chỉ nói nếu
như... nếu như thôi. Anh có làm thế không?”
Nhan Bác nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc rồi mới
nói:“Cũng có thể. Nếu như anh thật sự không thích, một khi lòng đã quyết thì
cầu xin cũng chẳng có nghĩa gì!”
“Ờ.”
Chỉ một câu “ờ” khiến
Nhan Bác thấy ngạc nhiên. Thực ra ý anh vừa muốn nói là “thích”,
mặc dù không trực tiếp, nhưng chí ít cũng thừa nhận là bây giờ anh thích cô, lẽ
nào cô không phải đang rất vui sao?
“Sao thế?” Nhan
Bác nhẹ nhàng hỏi.
Tô Cẩn vội vàng lau nước
mắt, nói: “Không có gì, em chỉ hỏi vậy
thôi. Anh mau về đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Nhan Bác ho nhẹ một tiếng, hình như bị cảm lạnh thật
rồi. Chợt nhớ ra ban sáng cô đi không mang ô, cho nên buổi tối Nhan
Bác đã đứng ở bến xe
đợi rất lâu, lo cô bị mưa ướt.
Cả ngày hôm nay cô không ở bên anh, anh bỗng cảm thấy
như có gì thiếu thiếu, luôn vô thức ngẩng lên tìm cô. Anh dường như đã quen với
việc cưng chiều cô mất rồi.
Nhan Bác cười khẽ: “Ừ, em
ngủ sớm đi nhé!”
Tô Cẩn cúp máy, quay người qua thấy Lâm Tiêu đã ngủ
say, giọng thì thầm: “Cậu phải mau bình tâm
lại, biết không hả? Cho dù thua hay thắng thì cũng phải sống cho thật tốt.”
Chúng ta đã vứt bỏ sự tôn nghiêm, cá tính và cả sự cố
chấp của mình, cũng là vì không thể từ bỏ được một người...
Cho dù có một ngày bị tổn thương, nhưng
chỉ cần nhớ đến thời khắc này, cô cũng sẽ cố hết sức mà tha thứ.
.
Nhan Bác bị cảm, giọng khản đặc, uống thuốc cũng không
thấy có chuyển biến.
Tô Cẩn không biết đã nghe được một bài thuốc dân gian
ở đâu, nói uống trà kiều mạch sẽ chữa khỏi ho. Cô liền nhờ mẹ gửi cho một bao
lớn, rồi mang ra ngoài cổng ký túc, phơi suốt mấy ngày liền.
Nhan Bác cười chế giễu: “Đây
chỉ là phương thuốc của mấy lang băm
thôi, thế mà em cũng tin.”
Tô Cẩn nói với vẻ không phục: “Ai bảo thế, em đã vào
thư viện nghiên cứu rồi, đó là phương pháp chữa bệnh thời xưa của người Trung
Quốc, rất hiệu
nghiệm. Em muốn thửxem sao. Mặc dù hơi đắng, nhưng em có cách làm nó không đắng
nữa.”
Phương pháp của cô chính là cho thêm rất nhiều các phụ gia, ví
dụ như nửa túi sữa tươi, vài miếng sơn trà, hoa cúc và một ít đường trắng...
Nhan Bác hoài nghi, liệu trà kiều mạch có chữa được ho thật không? Sau khi cô
đem pha trộn tạp phế
lù thế này, liệu còn được mấy
phần công hiệu?
Nhưng Tô Cẩn lại rất hứng thú với cái khoản này. Cô
pha chế hỗn tạp đủ thứ trên đời cùng với trà kiều mạch,
toàn là phương pháp sáng tạo đặc biệt cả.
Bệnh tình của Nhan Bác, trước những nỗ lực sáng tạo
của Tô Cẩn, cũng có chuyển biến tích cực.
Tô Cẩn đắc ý nói: “Đấy,
anh thấy chưa, em nói có sai đâu! Còn coi thường cách của người ta!” Cô vẫn
không chịu tha. “Phải cảm ơn em thế nào
đây? Nói nhanh!”
“Em nói xem anh phải cảm ơn em thế nào
đây?” Nhan Bác làm ra vẻ bất lực, nhẹ nhàng
kéo cô lại, không để cô tiếp tục lấn át.
Tô Cẩn sớm đã có chuẩn bị, chỉ đợi anh
nói ra câu này. Cô kéo tay Nhan Bác, cười hãnh diện. “Là anh
bảo em nói đấy nhé... Em thấy, tự tay mình làm để có cơm no áo ấm thật
thú vị. Nhưng em cũng biết, trình độ nấu nướng của mình vẫn còn kém lắm, đương
nhiên nếu có ai đó nhắc nhở em kịp thời thì tốt...”
Nhan Bác nhìn vẻ tiểu nhân đắc chí của cô, khô