
Bùi Trạch thuận theo hướng nhìn của Thẩm Đan Vi, đưa mắt ra
ngoài cửa sổ, sắc mặt anh ta cứng đờ trong giây lát.
Không chỉ có Bùi Trạch và Thẩm Đan Vi, những người khác đều
trở nên yên tĩnh khi nhìn thấy mấy ngôi nhà quen thuộc.
Giống buổi tối hôm xảy ra vụ án, bảy người cầm hành lý, đứng
trước khu biệt thự. Đằng sau lưng họ không xa là trợ lý của Doãn Tư Kỳ và mấy
người vệ sĩ.
“Sắp xếp phòng ở...” Giản Dao cầm thẻ mở phòng phát cho mọi
người: “Giống hệt ngày 10 tháng 6, tức là ngày Vương Uyển Vi qua đời.”
Đây là lời nói mở đầu mà Bạc Cận Ngôn chuẩn bị trước cho cô.
Lúc nhận thẻ mở phòng, vẻ mặt của mỗi người đều trầm mặc.
Lâm Vũ Huyên mở miệng trước tiên: “Bạc tổng, cậu có ý gì?”
Bạc Cận Ngôn lần đầu tiên nở nụ cười ôn hoà với chị ta kể từ
khi anh nhậm chức đến nay: “Tất nhiên là ý chị vừa nghe thấy.” Ánh mắt anh đảo
một lượt qua đám đông: “Dựng lại hiện trường vụ án.”
Giản Dao thay anh tiết lộ thân phận: “Chúng tôi đã che giấu
thân phận thật sự với quý vị. Chúng tôi là người của cảnh sát, vào công ty âm
thầm điều tra vụ Vương Uyển Vi tự sát theo đề nghị của chủ tịch. Vụ án này vẫn
còn một số nghi vấn cần làm rõ. Vì vậy, hôm nay mong các vị hợp tác.”
Mọi người im lặng vài giây.
Bùi Trạch nhìn Giản Dao, ánh mắt anh ta có phần chế nhạo:
“Chẳng phải cô ta tự sát hay sao? Còn điều tra gì chứ?”
Mạch Thần nhìn Bạc Cận Ngôn và Giản Dao bằng ánh mắt kinh ngạc,
đồng thời như sáng tỏ vấn đề. Tiền Dục Văn thâm trầm, không có biểu cảm nào
khác. Châu Tần ngẩn người, sắc mặt hơi căng thẳng. Lâm Vũ Huyên và Thẩm Đan Vi
lặng thinh.
Bạc Cận Ngôn không trả lời câu hỏi của Bùi Trạch, anh chỉ cất
giọng nhàn nhạt: “Cám ơn sự hợp tác của các vị. Mọi người vào phòng đi. Khi nào
đến giờ, chúng tôi sẽ lần lượt đi tìm các vị, tái hiện lại chuyện xảy ra tối
hôm đó.”
Giản Dao và Bạc Cận Ngôn vào ngôi nhà của Vương Uyển Vi.
Vừa vào cửa, Giản Dao liền nhìn thấy bức tường phía đối diện
treo đầy màn hình camera giám sát và một hàng máy nghe lén. Tất cả đều do Bạc Cận
Ngôn sắp xếp từ trước.
Giản Dao đặt hành lý xuống, cùng anh ngồi trước màn hình.
Phòng A: Giám đốc Lâm và Thẩm Đan Vi bỏ hành lý, sắc mặt họ
vẫn lạnh lùng như vừa nãy. Hai người đều ngồi ở đầu giường, không mở miệng nói
chuyện. Lâm Vũ Huyên rút điện thoại rồi lại bỏ xuống. Thẩm Đan Vi dõi mắt ra
ngoài cửa sổ, khóe miệng chị ta ẩn hiện ý cười chế giễu như có như không.
Phòng B: Châu Tần ngồi ở mép giường một lúc, sau đó gọi điện
thoại về nhà: “Mẹ, Lạc Lạc ngủ chưa ạ? Vẫn chưa ngủ sao? Con nhớ bố rồi à? Lạc
Lạc ngoan...”
Phòng C: Bùi Trạch ném túi xách xuống giường. Anh ta lạnh mặt,
miệng hát khe khẽ rồi đi vào nhà tắm. Tiền Dục Văn ngồi bên giường. Đợi Bùi Trạch
đi ra ngoài, anh ta ngẩng đầu: “A Trạch.”
Không biết Bùi Trạch hạ giọng thầm thì điều gì đó, hai người
đột nhiên im lặng. Họ mở tivi, nằm lên giường của mình, tùy ý trò chuyện.
Phòng D: Mạch Thần đứng trước cửa sổ, thất thần ngắm bầu trời
đêm.
***
12 giờ 10 phút.
Giản Dao cầm máy bộ đàm trên bàn: “Mạch Thần, anh có thể qua
chỗ chúng tôi ngay bây giờ.”
Lúc cô lên tiếng, Bạc Cận Ngôn đang ngồi trên ghế sofa sau
lưng cô, hai chân anh vắt chéo vào nhau, ánh mắt lãnh đạm. Trên màn hình, người
ở bốn gian phòng còn lại biến sắc mặt. Bởi vì bọn họ bất thình lình nghe thấy
giọng nói của Giản Dao qua hệ thống phát thanh lắp trong phòng.
Mạch Thần hơi bất an, nhưng anh ta mang một vẻ mặt kiên định
khi ngồi xuống vị trí đối diện Bạc Cận Ngôn và Giản Dao, nơi cách xa chỗ đặt
máy bộ đàm.
“Bạc tổng, lẽ nào Vương Uyển Vi bị mưu sát?” Mạch Thần mở miệng
hỏi.
“Ai biết được.” Bạc Cận Ngôn mỉm cười trả lời.
Giản Dao ngẩng đầu. Trên màn hình, đám người còn lại trầm mặc
lắng nghe.
Mạch Thần lưu lại tới 12 giờ 30 phút mới rời đi. Bạc Cận
Ngôn và Giản Dao cũng đi theo anh ta.
“Buổi tối hôm đó sau khi về phòng, cậu còn làm những việc
gì? Cậu hãy diễn lại một lần, đừng bỏ sót bất cứ tình huống nào.” Bạc Cận Ngôn
nói.
Mạch Thần đi tắm, sau đó mở tivi. Bởi vì nửa đêm hơi đói bụng,
anh ta ăn ít bánh quy nên uống một cốc nước. Sau đó anh ta lên giường đi ngủ.
Sau khi kết thúc tiết mục của Mạch Thần, Giản Dao hỏi: “Có
sơ hở gì không?”
Bạc Cận Ngôn đáp: “Trong lời khai lần này, rất nhiều từ ngữ
khác lần trước. Thứ tự sự việc mà cậu ta trần thuật cũng có khác biệt, nhưng nội
dung cụ thể không có gì thay đổi, bao gồm cả cuộc trò chuyện với Vương Uyển Vi.
Cậu ta không phải có sự chuẩn bị từ trước mà chỉ hồi tưởng lại, không hề xuất
hiện sơ hở.”
Ngoài trời, mưa ngày càng nặng hạt.
Bạc Cận Ngôn cầm ô, Giản Dao đi bên cạnh anh. Hai người
xuyên qua mưa gió tới ngôi nhà của Tiền Dục Văn và Bùi Trạch. Hai người để máy
bộ đàm ở vị trí gần bọn họ. Bùi Trạch và Tiền Dục Văn ngồi ở phòng khách xem
phim truyền hình. Bên ngoài cửa sổ phòng khách chính là sân sau ngôi nhà của
Châu Tần.
“Xin lỗi Bạc tổng... À không đúng, đồng chí cảnh sát.” Bùi
Trạch cười cười: “Tối hôm đó chúng tôi xem bóng đá. Hôm nay không có bóng đá,
phim truyền hình ‘xà phòng’ (*) cũng được đấy chứ?”
(*)
Ph