
im truyền hình xà phòng (soap opera) là một khái niệm đến từ phương Tây, chỉ
những bộ phim truyền hình dài lê thê dành cho các bà nội trợ.
“Tùy các anh.” Bạc Cận Ngôn đi đến bên cửa sổ, mỉm cười với
bọn họ: “Dù sao buổi tối hôm đó các anh cũng không phải thật sự xem bóng đá.”
Bùi Trạch và Tiền Dục Văn đều ngẩn người. Tiền Dục Văn hỏi:
“Tôi không hiểu Bạc tổng nói gì?”
“Không hiểu sao?” Bạc Cận Ngôn đưa mắt ra hiệu Giản Dao: “Em
hãy nói cho bọn họ biết, chúng ta phát hiện ra thứ gì ở sân sau nhà Châu Tần?”
Giản Dao lấy ra túi vật chứng đựng chiếc hoa tai ngọc trai.
“Cái này thuộc về người chết Vương Uyển Vi.” Bạc Cận Ngôn cất
giọng nhàn nhạt: “Chắc các anh cũng vừa nghe thấy, buổi tối hôm đó, cô ấy đeo
chiếc hoa tai này khi gặp Mạch Thần. Nhưng lúc phát hiện thi thể, hoa tai không
cánh mà bay. Tôi nghĩ chẳng có người nào cố ý đi tháo hoa tai ném xuống nơi
này. Như vậy chỉ có một khả năng, hôm đó Vương Uyển Vi đã chạy đến đây.
Một cô gái nửa đêm nửa hôm tại sao lại chạy đến khu vực này?
Điều khiến tôi cảm thấy bất ngờ hơn là chỗ hoa tai rơi xuống cách cửa sổ phòng
khách của các anh chưa đầy hai mét. Vậy mà các anh không phát hiện ra cô ấy?”
Tiền Dục Văn đanh mặt không lên tiếng. Bùi Trạch cười nhạt:
“Chúng tôi chăm chú xem bóng đá nên không để ý bên ngoài cửa sổ. Hơn nữa hôm đó
trời mưa nên chúng tôi cũng chẳng nghe thấy tiếng động.”
Giản Dao mặc áo mưa, đứng ở vị trí phát hiện ra hoa tai. Vài
giây sau, cô đột nhiên chạy vụt qua cửa sổ.
Bạc Cận Ngôn và hai người đàn ông đứng trong phòng khách nhìn
Giản Dao.
Lúc này trời mưa xối xả, nhưng đèn đường ở bên ngoài vẫn rất
sáng. Hình bóng Giản Dao cách cửa sổ rất gần, vô cùng nổi bật.
“Có thể tưởng tượng, buổi tối hôm đó Vương Uyển Vi nhất định
xảy ra tranh chấp với ai đó, hoặc chạy thục mạng nên mới bị rơi hoa tai. Một
người lớn xuất hiện bên ngoài cửa sổ phòng các anh, vậy mà các anh không nhìn
thấy?” Bạc Cận Ngôn chất vấn.
Tiền Dục Văn cuộn chặt hai tay, sắc mặt hơi tái nhợt. Thần sắc
Bùi Trạch cũng trở nên khó coi. Lúc này, Giản Dao quay về phòng, toàn thân nước
chảy ròng ròng. Bạc Cận Ngôn mỉm cười: “Em vất vả nhiều.”
Một lúc sau, Bùi Trạch đột nhiên phì cười: “Được rồi, hôm đó
chúng tôi không xem bóng đá. Chúng tôi ở trong phòng ngủ.”
Bạc Cận Ngôn nhếch miệng: “Hả? Anh sang nhà này để xem bóng
đá, vậy mà bỏ đi ngủ? Anh cho rằng cảnh sát sẽ tin vào lời khai của anh?”
“Hừm...” Bùi Trạch cất giọng nhàn nhạt: “Cả buổi tối chúng
tôi làm tình trong phòng ngủ. Thế đã được chưa?”
Rời khỏi phòng của Bùi Trạch, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao quay
về phòng Vương Uyển Vi.
Bạc Cận Ngôn chỉnh lại hình ảnh vừa ghi được từ các phòng
khác. Lúc Bùi Trạch nói đến câu ‘làm tình’, Châu Tần trầm lặng trong giây lát,
sau đó anh ta nhắm mắt, tựa hồ thở một hơi dài rồi tựa vào thành ghế, giơ hai
tay ôm mặt. Còn Lâm Vũ Huyên đột nhiên biến sắc mặt, Thẩm Đan Vi vẫn nở nụ cười
chế giễu như cũ.
***
Câu
chuyện nhỏ số 7
Vai diễn
Kể từ sau vụ án Vương Uyển Vi, những lúc phá án cần ‘dựng lại
hiện trường’, ‘mô phỏng hiện trường’, ‘thể hiện vai diễn’... Giản Dao đều đóng
vai người chết, dầm mưa dãi nắng vô cùng cực khổ. Còn Bạc Cận Ngôn phần lớn
đóng vai hung thủ, vừa thoải mái vừa nhẹ nhàng.
Một ngày, Phó Tử Ngộ không nhịn nổi, phê bình Bạc Cận Ngôn:
“Tại sao toàn là cô ấy làm việc nặng nhọc, còn cậu đứng một bên chỉ huy, nhân
tiện giết người? Chẳng công bằng tí nào cả. Cậu đúng là không có phong độ.”
Bạc Cận Ngôn chau mày nhìn Giản Dao: “Em muốn làm hung thủ
không?”
Giản Dao: “Đương nhiên muốn, nhưng vụ án quan trọng hơn, em
không sao đâu.”
Bạc Cận Ngôn điềm nhiên gật đầu: “Ở vụ án tiếp theo, em đóng
vai hung thủ, còn tôi là nạn nhân.”
Một thời gian sau đó lại có vụ án mới. Là vụ án cưỡng hiếp
giết người.
Hiện trường rất lộn xộn, hai bên xảy ra cuộc vật lộn vô cùng
kịch liệt. Hung thủ khống chế nạn nhân giãy giụa dữ dội, hai người từ trên giường
lăn xuống đất, từ phòng ngủ ra ngoài phòng khách. Cuối cùng XXOO trên bồn rửa mặt.
Thế là...
Bạc Cận Ngôn nằm im trên giường, Giản Dao ra sức đẩy người
anh nhưng anh bất động. Cô lại đẩy một cái, anh vẫn không nhúc nhích.
Bạc Cận Ngôn nhẫn nại một lúc, cuối cùng lật người đè Giản
Dao xuống dưới thân: “Để tôi làm thì hơn.”
Lăn đi... lộn lại...
Cuối cùng, Bạc Cận Ngôn đặt Giản Dao lên bồn rửa mặt, cúi đầu
nhìn cô, ánh mắt tối thẫm.
Giản Dao: “Đã kết thúc chưa? Có vấn đề gì không? Liệu có tìm
ra manh mối không?”
Bạc Cận Ngôn bất chợt buông tay, quay người đi ra ngoài.
Không có vấn đề gì. Chỉ là trận vật lộn vừa rồi hơi kịch liệt,
nhưng cảm giác rất tuyệt. Anh cần hạ nhiệt ngay lập tức. Để đến buổi tối, anh sẽ
cùng người nào đó lại tiến hành nghiệm chứng một lần nữa.
Bên ngoài trời mưa xối xả, tiếng mưa rơi ào ào. Ngôi nhà sáng đèn càng trở nên tĩnh mịch. Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, nhưng không thể khiến sự nóng ruột trong mỗi con người nguội bớt.
Tất nhiên, người nóng ruột chắc chắn không bao gồm Bạc Cận Ngôn. Anh duỗi thẳng chân ngồi trước màn hình giám sát, thưởng t