
iếp theo là Tống Nghi San, Lưu
Đại Hiên, qua một vòng, lại đổi phiên, nhưng không biết từ lúc nào, bọn
họ dần dần cố định một quán.
Bởi vì quán rượu cách Văn phòng luật sư Thanh Thiên rất gần, bởi vì quán trang trí rất tốt, bởi vì rượu uống rất ngon. . . . . . Những thứ kia toàn bộ không phải lý do, nguyên nhân chân chính chỉ có một — lười.
Bọn họ không muốn tiêu phí thời gian để tìm đường và lái xe.
Nếu địa điểm cũng không tệ lắm, tất cả mọi người thấy thoải mái, tự nhiên
không cần đổi đi đổi lại, nhất là có một lần Giang Lê Văn bởi vì không
tìm được địa điểm mà lạc đường, bọn họ càng cảm thấy đối với bọn họ mà
nói, chỗ tốt nhất chính là địa điểm cố định.
Bọn họ quen ngồi ở góc, bởi vì chỗ này có thể thấy tình trạng cả quầy rượu.
Nữ luật sư duy nhất - Tống Nghi San đối với tình huống như thế giải thích
rằng: "Luật sư không thích có chuyện gì mà mình không nắm giữ được."
Đối với câu này, Viên Hi Hành đồng ý một nửa.
Mặc dù luật sư không thích có chuyện mình không nắm giữ, nhưng chỉ tương đối, cũng không ai thích tình huống như thế.
Tỷ như anh và Ương Nại.
Phần lớn thời điểm, anh có thể chính xác đoán ra tâm tư và ý nghĩ của cô,
nhưng có lúc hệ thống dò xét sẽ không nhạy, mà khi anh không cách nào
đọc ra ngôn hành cử chỉ đại biểu ý nghĩa của cô thì cảm giác của anh sẽ
vô cùng kém.
Đề nghị của anh với Ương Nại tốt lắm. Luôn luôn
thích tốc chiến tốc thắng như Ương Nại, lần này cư nhiên kéo hơn một
tuần lễ còn không cho anh đáp án, "kéo" như thế thật sự không giống tác
phong Ương Nại.
Viên Hi Hành day day huyệt thái dương, trở lại thực tế.
Thực tế thì, hôm nay là Chủ nhật thứ hai của tháng sáu, bốn vị luật sư theo
lệ xử lí xong công việc liền tới quầy rượu, ngồi trên ghế sa lon mềm
lớn, bốn người thần thái sáng láng lúc sáng, bây giờ lại không hẹn mà
cùng lộ ra một chút mất tinh thần.
Giang lê Văn điểm khói, giống
như nghĩ đến chuyện buồn cười: "Này, nói với các cậu một chuyện cười,
trước kia chúng ta kiện Lý Thế Văn nghỉ việc, có ấn tượng không? Nghi
San cậu còn nhớ không, Đại Hiên. . . . . . Cậu cũng không nhớ, " thấy
hắn lắc đầu, hắn chuyển sang nhìn Viên Hi Hành: "Hi Hành cậu thì sao?"
Viên Hi Hành suy nghĩ một chút, giống như. . . . . . Có một người, luật sư "『 Chính Nghĩa 』 ?"
"Bingo." Giang Lê Văn vỗ tay, vẻ mặt rất thích, "Hắn hiện tại bị chính người ủy
thác quấn rồi, đối phương còn là một người có gia đình."
Viên Hi
Hành cảm thấy có chút buồn cười, chuyện người ủy thác yêu luật sư như
vậy bọn họ thỉnh thoảng có nghe thấy, thành thật mà nói, rất phiền toái, huống chi vẫn là người có gia đình. . . . . .
"Bíp." âm thanh báo tin nhắn truyền đến.
Viên Hi Hành mở điện thoại di động, là tin nhắn của Ương Nại.
Nội dung vô cùng đơn giản, chỉ có một chữ: “Được”.
Trên mặt Viên Hi Hành không tự chủ nhiều hơn một nụ cười.
Vừa vặn cảm thấy Ương Nại có điểm lạ, cô lập tức khôi phục lại phương thức
xử lý vốn có, người khác phải nói vài câu, cô chỉ dùng một chữ trả lời
chắc chắn.
Viên Hi Hành bấm điện thoại di động, bên tai vẫn là lời phát biểu của cộng sự về sự kiện Lý Thế Văn.
"Đầu năm nay chuyện lạ đúng là nhiều."
"Nghe nói, hắn đã đem vụ án trên tay chuyển cho người khác nhận, kiếm tiền
mặc dù quan trọng, nhưng an toàn của mình cũng rất lớn đó nha." Giang Lê Văn bưng ly Manhattan, một hơi uống cạn nửa ly, đột nhiên ‘A’ một
tiếng, "Hi Hành, cậu không sao chớ, thế nào hôm nay không nghe cậu nói
chuyện? Có chuyện gì cùng nói, nhiều người thì sẽ có nhiều ý kiến hay,
đúng không?"
Viên Hi Hành khẽ mỉm cười: "Anh say rồi, để em đưa anh về."
"Anh đưa cho." Lưu Đại Hiên đứng dậy, "Hắn về cùng hướng với anh, cậu đưa Nghi San về đi."
Vì vậy bốn người chia làm hai xe.
Viên Hi Hành và Tống Nghi San trong xe tán gẫu vụ án, tán gẫu tin tức, tùy
tiện nói một chút. Bên trong xe, anh nghe lại một bài hát tiếng Anh –
Close to you.
On the day that you were born
The angels got together
And decided to create a dream come true
So they sprinkled moon dust in your hair of gold
And star light in your eyes of blue
Khi sắp tới chỗ Tống Nghi San, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì, mở miệng hỏi: “Tối nay tâm tình cậu đặc biệt tốt, phải không?”
"Có sao?"
"Từ lúc nhận được tin nhắn đến giờ, cậu vẫn còn đang cười đấy." Mặc dù có
điểm thất lễ, nhưng cô còn thử dò xét hỏi: "Bạn gái nhắn sao?"
Đối mặt với vấn đề này, Viên Hi Hành chỉ cười cười, không trả lời.
Ương Nại chính thức ý thức được mình là một nữ sinh, là ở tuổi mười bốn.
Ngày đó, là buổi học cuối cùng trước kỳ nghỉ xuân, vì vậy trong lớp tất cả
mọi người thật cao hứng, mấy hội bạn học khá thân cùng nhau hẹn ra ngoài chơi, Ương Nại cũng không ngoại lệ.
Trong lớp, Ương Nại là bạn tốt của Phan Hương Khởi và Lý Tư Phân.
Sau khi tan học, cô nhanh chóng vọt tới trước chỗ ngồi, "Hương Khởi, Tư Phân, chúng ta đi xem phim có được không?"
Hương Khởi không trả lời, ngược lại Tư Phân thần thần bí bí mở miệng: "Không được."
"Vậy ngày mai thì sao?"
"Ngày mai cũng không được."
"Các cậu " Ương Nại hoài nghi nhìn hai bạn tốt: "Có p