
Phỉ Tễ khẽ nhăn mày lại, chỉ có Thừa tướng phu nhân thoạt nhìn là bình tĩnh
nhất.
Lục Chí Lăng nhìn thấy họ, chỉ làcười hì hì thi lễ một cái,
mặt khờ dại thỉnh an, hồn nhiên không nhìn ra vẻ nhẫn tâm ngược đãi con chim
kia. Chỉ là, khi thấy A Nan, liền hiện nguyên hình, nhảy ra đình, tức giận đằng
đằng bỏ lại nhánh cây, ngay cả chim cũng không đùa, chạy tới đây, nhìn khuynh
hướng, là muốn tìm A Nan báo thù. Chỉ là, còn chưa tới trước mặt A Nan, liền bị
thị vệ của vương phủ phía sau A Nan đi lên cản lại.
” A Nan xấu xa, ngươi lại muốn làm gì?” Lục Chí Lăng sợ, hắn
không sợ A Nan, sợ là thị vệA Nan mang tới, nhớ tới lần trước bị treo ngược ở
dưới tàng cây, theo bản năng nhìn chung quanh, xem“Ác ma” Vương gia có ở đó hay
không.
“Ha ha, Thập đệ, Tứ muội hiện nay là Túc Vương phi, đệ không
thể càn rỡ!” Lục Phỉ Dung nhẹ nhàng linh hoạt cười nói, rất hài lòng nhìn vẻ sợ
hãi của tiểu bá Vương.
“Thôi, hắn cũng là đứa bé, các ngươi thả hắn đi. Vương gia
biết, cũng sẽ không tức giận.”
A Nan tốt bụng sai thị vệ để tiểu bá Vương xuống, hướng nam
hài cười cười, nhưng nụ cười trong mắt nam hài, quả giống như ác ma, bị sợ đến
nỗi hắn hét lên một tiếng, quay người bỏ chạy. Thừa tướng phu nhân cho gã sai vặt
theo sau xem một chút, tránh cho xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
“Chậc, thật không bao giờ biết sợ mà!” Lục Phỉ Dung lầu bầu
một tiếng.
“Nhị nha đầu!” Thừa tướng phu nhân quát chói tai.
Lục Phỉ Dung vỗ vỗ miệng, không nói thêm gì nữa.
Đến phòng hảo hạng, ba tỷ muội ngồi chung một chỗnói chuyện,
Thừa tướng phu nhân chỉ ngồi một lát liền đi ra ngoài, nghe nói Lục Chí Lăng chạy
đến chỗ lão phu nhân khóc rống, lão phu nhân lại gọi người mời Thừa tướng phu
nhân đi một chuyến, chỉ là, không có gọi A Nan, đầu sỏ hù dọa Lục Chí Lăng.
Lục Phỉ Dung, Lục Phỉ Tễ liếc nhìn lẫn nhau, Lục Phỉ Dung
hơi mím môi, nói: “Cái thứ đó, không biết sợ là gì mà.“
“Nhị tỷ, đừng nói như vậy!” Lục Phỉ Tễ nhẹ nhàng kêu một tiếng,
nàng cho là như thế nào đi nữa những người kia đều là thân thích, không tới
phiên là con gái đã gả ra ngoài nói.
Lục Phỉ Dung chỉ có thể hận mắng mấy câu rồi không nói nữa.
Tính khí Lục Phỉ Dung vốn thẳng thắn, xưa nay có gì thì nói thẳng, hiện nay chỉ
có thể ức chế mình, cũng là bởi vì lập gia đình, rồi tính khí nhẹ nhàng không
ít. Nhưng khi nhìn mẫu thân vì những người kia mà bận rộn, đường đường là một
Thừa tướng phu nhân, Nhất Phẩm phu nhân được Hoàng đế sắc phong, phải chạy đôn
chạy đáo vì những tiểu tử kia, trong lòng cũng không thoải mái.
A Nan ở điểm này không phản đối, chỉ là nàng cũng xuất giá
rồi, ba tỷ muội ngược lại có đề tài tán gẫu. Chỉ là A Nan trước kia cùng bọn tỷ
muội không thân mật, bây giờ nói chuyện cũng biết nói cái gì, cộng thêm thân phận
nàng hiện tại cao sang, rất nhiều chuyện không thể tán gẫu được.
Chỉ là, hai tỷ tỷ vẻ mặt ôn hòa, đối lập những huynh đệ tỷ
muội kia, hai người cảm thấy A Nan vẫn tương đối thuận mắt.
A Nan ở nhà mẹ một một lát, Lục Thừa tướng trở về phủ thì đi
bái kiến ông, sau đó liền dẫn người trở về phủ.
Rời phủ Thừa tướng, Lục Thừa tướng đem A Nan kéo đến một
bên, nghe nói A Nan ngày mai muốn vào cung ở, mặt của Lục Thừa tướng vui vẻ
chuyển thành khổ qua rồi, nói: “Trong mấy tỷ muội, cha lo lắng nhất là con, bởi
vì con quá mức thật thà. Thái hậu không phải là không tốt, cho dù bà ấy muốn
làm cái gì, con cũng phải nhịn, chờ Túc Vương trởlại…… A, nói đến, cha lại lo lắng,
lo lắng con sẽ đem Thái hậu chọc tức đến bị bệnh, đến lúc đó liền thảm……”
Nhìn Lục Thừa tướng dùng sức dạy dỗnàng, A Nan vội vàng trấn
an nói: “Phụ thân yên tâm, A Nan nhất định sẽ không mạnh miệng cùng mẫu hậu, sẽ
hảo hảo hiếu thuận mẫu hậu.”
“Không phải, ta nói là nếu con và bà ấy tranh luận! Nếu như
bà ấy dám khi dễ con, con cứ phát huy sở trường, làm tức chết bà ta đi!”
Lục Thừa tướng đối với tính tình của con gái nhỏ có chút hiểu
rõ, thấy cơ hội nàng bị Thái hậu khi dễ là không lớn, hiện tại lo lắng chính là
Thái hậu có thể sẽ bị nàng khờ khạo chọc tức mà ngã bệnh. Nghĩ như vậy, yên tâm
đồng thời lại bận tâm, bên cạnh Thái hậu cũng không hay……
Lục Thừa tướng còn đang lo lắng trùng trùng, A Nan rốt cuộc
rời đi.
Hôm sau, mặt trời mới lên, khí trời lạnh xuống, A Nan mặc ấm
áp, mang theo Như Thúy, Như Lam cùng Chương ma ma cùng nhau vào cung.
Đến trong cung, A Nan đầu tiên là đến Trọng Hoa cung thỉnh
an Thái hậu, không ngờ, Hoàng hậu lúc này cũng ở đây.
A Nan thỉnh an hai người, ngồi một bên, tự có cung nữ dâng
trà nóng lên.
Thái hậu hiếm khi mặt mũi hiền lành nói: “Túc Vương không có
ở Kinh Thành, ai gia trong lòng luôn là không nỡ, nghĩ tới nó đang ở Đồng Thành
chịu bao nhiêu đau khổ……” Dùng khăn lau lau khóe mắt, tiếp tục nói: “Cho nên ai
gia mới đưa con đến ở trong cung mấy ngày bồi bồi ai gia, nhìn con ở đây, tâm
ai gia cũng đỡ mấy phần
A Nan dịu ngoan lên tiếng: “Đây làchuyện con dâu phải làm, mẫu
hậucứ yên tâm, Vương gia sẽ không có chuyện gì.”
Hoàng hậu cũng ở một bên trấn an Thái hậu, hai nàng dâu cùng
nhau khuyên nửa khắc đồng