
thưởng hoa, chỉ có Hà phu nhân hẹn A Nan đi Miếu Chú Sinh Nương Nương ở thành
nam dâng hương.
Tuy rằng Sở Bá Ninh đôi khi cũng nhắc đến việc muốn nàng sinh
con, Ôn Lương cũng thường ngó A Nan bảo muốn làm nghĩa phụ, trong kinh thành
cũng có Thái hậu Hoàng đế xa xa nhìn chằm chằm bụng nàng, nhưng chỉ cần A Nan
nghĩ đến tuổi của chính mình bây giờ quả thực là gấp không được. Vì thế, Hoàng
đế không vội, thái giám đã vội chết, ngay cả Hà phu nhân cũng sốt ruột thay A
Nan, vì thế mới hẹn A Nan đến miếu dâng hương.
Đồng Thành tuy là thành phố ở biên giới, quy mô không so được
với các địa phương khác trong nội lục, nhưng thành cũng không nhỏ, dân số cũng
đông. Xem số phu nhân tiểu thư lui tới miếu Chú Sinh Nương Nương là biết được
dân số của biên thành này.
A Nan cùng Hà phu nhân đi dâng dương, cho tiền cúng dường,
sau đó Hà phu nhân có việc đi trước, mà A Nan nghe nói viện của miếu có một khu
rừng đào, muốn đi xem hoa đào, nên sau khi cáo từ Hà phu nhân, liền mang theo
nha hoàn Như Thúy cùng ra hậu viện. Vì hậu viện không tiếp nam khách, A Nan chỉ
có thể để hai thị vệ canh giữ tại cửa viện.
Ánh nắng ngày xuân chỉ hơi lờ mờ, tuy không đủ ấm áp, nhưng
sau mấy trận mưa, vẫn khiến người ta vui vẻ. Hậu viện có một rừng đào nhỏ, hoa
đào hồng nhạt nở rộ xinh đẹp, có vài cô nương chưa lấy chồng mang theo nha hoàn
chậm rãi dạo giữa rừng ngắm hoa, ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng kêu e lệ, làm
cho người không khỏi thán tiếng cười của thiếu nữ đầy thơ mộng.
A Nan mang theo Như Thúy đứng ngoài hành lang nhìn một lát,
rồi cùng nha đầu ấy đi vào trong phòng nghỉ mà trụ trì miếu chuẩn bị riêng để
nghỉ ngơi uống trà.
Sương phòng chuẩn bị cho khách dâng hương nghỉ ngơi bài trí
rất đơn giản, một cái giường, một ngăn tủ, một bức bình phong cùng một bộ bàn
ghế, rất có hương vị của chùa miếu cổ đại. Đại khái đây là nơi cho nữ quyến nghỉ
tạm nên mới dư ra cái bình phong đi.
“Tiểu thư, nơi này sơ sài hơn so với kinh thành.” Như Thúy vừa
nói vừa quay người đóng cửa.
A Nan cũng không để ý, đến bên bàn chọn cái ghế ngồi xuống,
cười nói: “Nơi này đương nhiên so ra kém kinh thành…… Ai?” A Nan đột nhiên sợ
hãi kêu một tiếng.
Như Thúy nghe vậy cũng không quan tâm A Nan phát hiện cái
gì, lập tức chạy qua chắn trước mặt A Nan.
Ngay sau đó, hai người thấy một nam nhân cao to từ sau bình
phong bước ra, không khỏi kinh ngạc một trận. Miếu Chú Sinh Nương Nương trên
danh nghĩa là để chiếu cố yêu cầu của nữ quyến mà xây nên, khách hành hương đến
đây đều là nữ, hậu viện này lại có quy củ không tiếp nam khách, thật không nghĩ
đến ở đây lại gặp nam nhân cao lớn dũng mãnh này, có thể hiểu được sẽ khiến người
kinh ngạc cỡ nào.
Nam nhân kia có lẽ cũng không ngờ mình sẽ bị người phát hiện,
chỉ cảm thấy nữ nhân phát hiện ra hắn tuyệt đối có tâm tư tinh tế, lại không biết
góc độ chỗ A Nan ngồi nhìn qua, thực trùng hợp thấy đôi giầy dưới bình phong,
chỉ là thử kêu một tiếng thôi, không nghĩ đến thật sự kêu người ra.
“Ngươi là ai, ở trong này làm gì?” Như Thúy vẻ mặt phòng bị
hỏi, dáng người cao gầy hoàn toàn che khuất A Nan đứng phía sau, khiến nam nhân
kia ngay cả cọng lông cũng không nhìn thấy
Ánh mắt của nam nhân chuyển một vòng, tâm tư thay đổi thật
nhanh, liền kéo ra tươi cười coi như ôn hòa nói: “Hai vị tiểu nương tử, thật có
lỗi, tại hạ……”
Khẩu âm của hắn có chút kỳ quái, rõ ràng là tiếng Đại Sở,
nhưng nghe qua lại có loại ý nhị nói không nên lời. A Nan nghe nam nhân kia giải
thích nguyên nhân chính mình đi nhầm chỗ, qua bả vai của Như Thúy thăm dò đánh
giá nam nhân này. Hắn thực nam tính, dáng người dũng mãnh, khuôn mặt anh tuấn,
ánh mắt hữu thần, làn da màu đồng cổ, dù đang mặc quần áo bình thường của dân
chúng Đại Sở, cũng không che lấp được một thân khí thế mạnh mẽ. Cả người thoạt
nhìn như hùng ưng bay lượn trên thảo nguyên, toàn thân tràn ngập hơi thở dã
tính khó thuần.
Đột nhiên, tầm mắt của A Nan dừng lại ở tai phải của hắn……
Nam nhân kia hiển nhiên cũng cảm thấy tầm mắt của nàng,
trong lòng hô hỏng bét, chớp mắt tiến lên, giây lát đã lướt qua Như Thúy bắt lấy
A Nan phía sau giam cầm lại trong lòng ngực, từ tay áo rút ra một cây chủy thủ
khảm mã não xanh đặt trên cổ A Nan.
“Không được la lên, bằng không ta giết nàng!” Tươi cười ôn
hòa trên mặt hắn đã biến mất, cả người phát ra khí thế thô bạo dũng mãnh.
“Tiểu thư!” Như Thúy mặt trắng bệch.
Mặt A Nan cũng trắng bệch, bị người dùng dao kề cổ, ai cũng
sẽ sợ hãi. Nhưng nàng biết mình tốt nhất nên nghe lời hắn, bằng không chờ đợi
nàng có thể chính là giết người diệt khẩu.
“Hừ, một con quỷ nhỏ của Đại Sở cũng thông minh như vậy……”
Nam nhân kia đè thấp thanh âm nói, không nhn nha hoàn đứng một bên đang trợn mắt,
ôm sát cô gái trong lòng ngực, hơi thở ấm áp phun trên mặt nàng. Vì áp sát, hắn
phát hiện cô gái bị giam cầm trong lòng ngực hắn da thịt như tuyết tinh tế không
tỳ vết, màu hồng nhạt khỏe mạnh như hoa đào trong miếu, làm cho người ta rất muốn
sờ nhiều một chút.
A Nan bị hắn ôm, nửa người trực tiếp dựa trên người hắn,