
Phượng Cửu cũng không cảm thấy hắn và Ly Ương có thể
tìm tới Hỏa Kỳ Lân con thú vạn năm chưa từng thấy này.
“Khụ, tìm chơi chứ sao. Hạng Thành nói bảy trăm năm trước Phục Thiên từng cảm
nhận được hơi thở Hỏa Kỳ Lân ở núi Bà La, bất quá cuối cùng hắn không tìm được.
Chúng ta đi tìm thử một chút?” Hai tay Ly Ương chống cằm, cười híp mắt hỏi.
“Ngươi không có gì tìm Hỏa Kỳ Lân chi?” Nghe được Phục Thiên cũng còn không tìm
được, Phượng Cửu cảm thấy áp lực trên vai buông lỏng. Cả chiến thần cũng không
tìm được, bọn họ sẽ không thể nào tìm được. Trừ phi, trời cao muốn trêu chọc
hai người bọn họ chơi.
Ly Ương rót ly rượu cho Phượng Cửu, cười hắc hắc nói: “Ngươi biết trên người
Phượng Hề có cỗ khí cực hàn chứ?”
Lời này vừa nói ra, động tác uống rượu của Phượng Cửu dừng lại, “Ngươi là vì
tìm vật chí dương chí nhiệt?”
Hắn sớm nên nghĩ đến. Nếu như không phải là vì đại bá, Ly Ương tuyệt đối sẽ
không không muốn sống đến nỗi đi tìm Hỏa Kỳ Lân vui đùa một chút.
“Ừ. Mặc dù không biết núi Bà La rốt cuộc có thể có hay không, trước hết theo ta
đi một chuyến như thế nào? Hơn nữa chúng ta chỉ là đi tìm, nếu quả thật tìm
được thì trở lại tìm phụ vương ngươi, để cho hắn sai người chơi với Hỏa Kỳ Lân
thích hơn, như thế nào?”
“Người ta có thể nghĩ đến chỉ có ngươi, nếu như ngươi không đi với ta, vậy ta
cũng chỉ có thể đi một mình...”
Nhìn chằm chằm ly rượu trong tay mình, Phượng Cửu trầm ngâm chốc lát, cuối cùng
bù không được ánh mắt vô cùng chờ đợi của Ly Ương, nhẹ nhàng gật đầu.
“Ta đã biết có chuyện tìm Tiểu Cửu nhi sẽ không sai!” Thấy Phượng Cửu gật đầu,
Ly Ương hưng phấn kêu to, “Chúng ta uống rượu!”
Kết quả là...
Đối mặt với Hỏa Kỳ Lân đang vô cùng chậm rãi dạo bước đến trước mặt bọn họ,
Phượng Cửu ngẩng đầu rất là bi tráng ngắm nhìn bầu trời bao la thê lương trên
đỉnh đầu, không tiếng động kêu rên ở trong lòng: ông trời già, trêu chọc hai ta
thật thú vị như vậy sao?
Nhớ tới hắn và tiểu Ương nhi hai người tìm khắp trước sau núi Bà La, lật từ
trên xuống dưới không dưới mười lần, chỉ thiếu chút nữa động thủ đào ba thước
đất lên xem. Cũng đừng nói là Hỏa Kỳ Lân, ngay cả nửa cọng lông của Hỏa Kỳ Lân
cũng không nhìn thấy. Cuối cùng Ly Ương ủ rũ cúi đầu không thể làm gì khác hơn
là buông tha, không thể không nói cái này xác thực khiến cho hắn thở phào nhẹ
nhõm. Lúc ấy hắn vẫn còn đang cảm thấy may mắn, may nhờ không để cho hai người
bọn họ tìm được. Nhưng thời điểm trời cao muốn trêu chọc ngươi, dù ngươi nhảy
ra ngoài tam giới (Tiên giới, Nhân giới, Ma giới), không có ở trong ngũ hành
(Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ) cũng chạy không khỏi...
Này thì không như vậy, trên đường bọn họ về núi Nguyên Hoa đi ngang qua ngọn
núi Tam Đồ, đột nhiên Ly Ương nhớ tới gần đây mình ủ rượu vừa đúng thiếu nước
suối Tam Xuyên ở ngọn núi Tam Đồ, vì vậy liền dừng lại đến suối Tam Xuyên lấy
nước. Nhưng, có trời mới biết Hỏa Kỳ Lân này lại đang uống nước bên suối Tam
Xuyên!! Hỏa Kỳ Lân đại nhân, ngươi là mới vừa ngủ hết giấc trưa ra ngoài tản bộ
loanh quanh, cảm thấy khát nước cho nên mới uống miếng nước sao?
Nghĩ tới đây, Phượng Cửu thật là khóc không ra nước mắt, đến mức này, hắn còn
có thể nói gì đây? Chẳng lẽ đời phượng tốt đẹp phong nhã hào hoa, mới hơn bảy
trăm tuổi, vừa khởi sắc của hắn, hôm nay sẽ phải giao phó ở chỗ này? Ông trời
già, không thể chơi Phượng Hoàng như vậy a! Hắn còn chưa có cưới vợ, đã sanh
tiểu phượng hoàng đâu! Trình độ khổ ép trong đời phượng của hắn quả thật đúng
là hoa ép khô!
Trái với Phượng Cửu nhìn trời rơi lệ, Ly Ương lại là gương mặt tràn đầy xán
lạn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hỏa Kỳ Lân không tha. Nàng vốn tưởng rằng việc
tìm kiếm Hỏa Kỳ Lân là vô vọng, ai ngờ rằng tùy tiện tới suối lấy nước lại để
cho nàng gặp được! Trời cao quả nhiên là đối với nàng không tệ a!
“Rống ——” Ánh mắt không mang theo bất kỳ che giấu của Ly Ương khiến cho Hỏa Kỳ
Lân có chút khó chịu, cảnh cáo rống lên một tiếng, hi vọng con tiểu hồ ly kia
có thể an phận chút. Nếu không phải bản thể của tiểu nha đầu là con hồ ly, nó
đã sớm nhào tới ăn bữa ngon. Tính toán một chút, nhìn ở phân thượng quả Viêm
Tẫn nó đợi hơn ba trăm năm nay, tạm tha nàng đi.
Nghe được tiếng rống giận cảnh cáo của Hỏa Kỳ Lân, Phượng Cửu vội vàng lôi kéo
Ly Ương lui về sau vài bước, “Tiểu Ương nhi, chúng ta đi mau.”
“Nhưng, nhưng...” hai con mắt Ly Ương vẫn không nỡ rời khỏi Hỏa Kỳ Lân. Nếu
hiện tại bọn họ đi, lần sau coi như dẫn theo người trở lại, Hỏa Kỳ Lân cũng nhất
định không ở nơi này.
“Nhưng mà cái gì? Nếu hiện tại không đi, chúng ta có thể không đi được nữa!”
Mắt thấy Hỏa Kỳ Lân lại nhích tới gần mấy bước, Phượng Cửu cảm giác tâm mình đã
sắp không nhảy nỗi.
Phản ứng của con tiểu phượng hoàng này khiến cho Hỏa Kỳ Lân tương đối hài lòng,
không giống con tiểu hồ ly kia, giống như căn bản không sợ nó. Không sai, chính
là nên như vậy, không sợ nó sao được đây? Không nghĩ tới việc con Lão Hồ Ly kia
sắp tới, nếu để cho hắn thấy nó khi dễ tiểu hồ ly, còn không biết sẽ hãm hại nó
thế nào đây? Hỏa Kỳ Lân lại hư