
ớng hai người rống lên mấy tiếng, thúc giục bọn
họ nhanh chóng rời đi.
“Tiểu Cửu nhi, chúng ta thử một chút?” Phát hiện Hỏa Kỳ Lân trừ hướng bọn họ
rống lên hai tiếng, không có những động tác khác, căn bản không có đáng sợ như
trong truyền thuyết, Ly Ương nhịn không được mà nhao nhao muốn thử. Bỏ qua con
Hỏa Kỳ Lân này, nàng đi đâu mà tìm con thứ hai?
Động tác lui về phía sau của Phượng Cửu cứng đờ, không dám tin nhìn Ly Ương,
“Thử, thử một chút? Ngươi điên rồi?!”
“Ta không điên.” Nói xong, cũng không đợi Phượng Cửu có điều chuẩn bị, nâng
chưởng chính là một lớp băng bay bổ đi.
“Rống!” Thấy mặt băng xông tới, Hỏa Kỳ Lân phẫn nộ gào thét, lúc nào thì ngay
cả loại tiểu hồ ly chưa đủ lông đủ cánh này cũng dám động thổ ở trên đầu nó
rồi? Một hớp Kỳ Lân chân hỏa trong nháy mắt tiêu diệt tất cả băng.
Lúc này, Ly Ương đã bay đến trước mặt Hỏa Kỳ Lân, một thanh kiếm dài lạnh như
băng hơi mờ trong tay thẳng tắp đâm về mi tâm của nó. Trong ngày thường, công
kích như vậy đặt ở trước mặt Hỏa Kỳ Lân, nó căn bản thậm chí móng vuốt đều lười
động. Chẳng qua hôm nay hồ ly nhỏ như vậy cũng dám động thủ với nó, lại làm cho
nó có chút tức giận. Rống lớn một tiếng, Hỏa Kỳ Lân căn bản không né tránh,
trực tiếp nghênh đón.
Một hớp Kỳ Lân chân hỏa, kiếm dài lạnh như băng trong tay Ly Ương trong nháy
mắt bị nuốt hết, ngay cả tay phải cầm kiếm cũng bị cháy. Ly Ương chỉ cảm thấy
đau toàn tâm, mắt thấy ngay cả tay phải đều sắp bị Kỳ Lân chân hỏa thiêu hủy,
một cỗ khí lạnh vô cùng trong cơ thể xông ra, mạnh mẽ chặn lại Kỳ Lân chân hỏa,
lúc này mới bảo vệ lại một cái tay. Chẳng qua lúc này Hỏa Kỳ Lân đã đánh về
phía Ly Ương, hung hăng đánh nàng vào dưới vách núi.
“Tiểu Ương nhi!” Mắt thấy Ly Ương bị Hỏa Kỳ Lân đặt ở móng, trong miệng phun ra
máu tươi, Phượng Cửu quát to một tiếng, lập tức hiện nguyên hình, vỗ cánh thẳng
tắp vọt tới Hỏa Kỳ Lân.
Còn chưa đến trước mặt Hỏa Kỳ Lân, một hồi gió mạnh liền thổi Phượng Cửu trở
về.
“Rống ——” Hỏa Kỳ Lân rống lên một tiếng với Phượng Hoàng rơi xuống trở về,
trong mắt tràn đầy khinh thường.
Phượng Cửu bị quét bay trên mặt đất, còn chưa kịp đứng vững, một lần nữa liền
lập tức xông về phía Hỏa Kỳ Lân. Hắn thấy trong miệng Ly Ương bị Hỏa Kỳ Lân đặt
tại dưới móng đang không ngừng ho ra máu, sắc mặt trắng bệch. Chẳng qua là ở
trước mặt Hỏa Kỳ Lân, bất kỳ công kích của hai người bọn họ đều giống như đứa
trẻ tự cù lét nhau chơi đùa, đừng nói là công hiệu, ngay cả một chút xíu ảnh
hưởng cũng không có. Đối với tiếng công không ngừng của Phượng Cửu, Hỏa Kỳ Lân
chỉ là một lần lại một lần không sợ người khác làm phiền mà hất bay hắn, mà
miệng rộng toét ra kia tỏ rõ nó rất là hưởng thụ trò chơi như vậy.
Đợi đến lúc Phượng Cửu không đứng dậy nổi nữa thì Hỏa Kỳ Lân liền mất đi hứng
thú đối với hắn, ngược lại hướng Ly Ương bị nó đặt dưới móng. Đưa ra đầu lưỡi
tanh dài, Hỏa Kỳ Lân ngoẹo đầu, tựa hồ như đang suy nghĩ rốt cuộc muốn lấy con
tiểu hồ ly này làm bữa ăn không. Con tiểu hồ ly này thật sự là hơi nhỏ một
chút, ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ.
Bất quá, thịt cũng là thịt. Huống chi, thịt đưa đến khóe miệng nào có đạo lý
không ăn?
Quyết định chủ ý, Hỏa Kỳ Lân mở miệng rộng ra, đang muốn một hớp cắn xuống, một
đạo ánh sáng màu trắng lướt đi tới, khó khăn lắm xẹt qua từ khóe miệng nó. Hỏa
Kỳ Lân cúi đầu, thấy một thanh kiếm dài đính bên chân nó. Thanh kiếm này nó
nhận được, thần kiếm Trường Hồng, không phải là bội kiếm của con lão hồ ly kia
sao? Ngượng ngùng buông móng vuốt ra, Hỏa Kỳ Lân tích tụ trong lòng, xem ra hôm
nay thịt này không thể ăn. Lần này nó thật thua thiệt chết, thịt chưa ăn đến,
khi dễ tiểu hồ ly còn bị Lão Hồ Ly bắt quả tang tại trận.
“Làm sao lại thành bộ dạng này?” Bạch Nhiễm cẩn thận ôm lấy Ly Ương, lau đi vết
máu bên miệng nàng. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Ly Ương và tay phải cơ
hồ hủy diệt, trong mắt như mực mơ hồ lưu động tức giận và đau lòng.
“Khàn ——” làm động tới vết thương, Ly Ương đau đến hít vào khẩu khí. Mặt dữ tợn
của Hỏa Kỳ Lân đột nhiên biến thành Bạch Nhiễm, Ly Ương sửng sốt một hồi, nắm
áo Bạch Nhiễm, lớn tiếng khóc trong ngực hắn. Mới vừa miệng Hỏa Kỳ Lân cơ hồ sẽ
cắn xuống, nàng còn tưởng rằng chính mình chết chắc. Thật may là, hắn tới.
“Ngoan, không sao, không sao.” Bạch Nhiễm nhẹ giọng dụ dỗ, đợi đến sau khi
tiếng khóc dần dần biến mất, mới lại thử dò xét kêu, “Tiểu Bạch?”
Người trong ngực không phản ứng chút nào, Bạch Nhiễm cúi đầu vừa nhìn, mới phát
hiện Ly Ương đã ngất đi. Thần lực từ tim chảy vào, ân cần săn sóc ngũ tạng lục
phủ của Ly Ương. Bạch Nhiễm nhẹ nhàng than thở, phát hiện tình huống còn hỏng
bét hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Lạnh lùng đảo mắt Hỏa Kỳ Lân, tầm mắt Bạch
Nhiễm chuyển tới trên người Phượng Cửu không bò dậy nổi.
Hỏa Kỳ Lân cũng phát hiện Bạch Nhiễm đối với con tiểu hồ ly này tựa hồ không
quá tầm thường, nhận được ánh mắt của hắn, nó có chút chột dạ chạy đi đem con
tiểu phượng hoàng kia tha tới đây. Nghĩ nó là thượng cổ thần thú, hôm nay lại
bị con lão hồ ly này sai s