Hoa Hồng Sớm Mai

Hoa Hồng Sớm Mai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326033

Bình chọn: 8.5.00/10/603 lượt.

rất nhanh.

"Nhưng bận đến mấy thì cũng phải có thời gian gọi điện thoại chứ! Trước kia nó cũng bận nhưng vẫn tranh thủ tới thăm bố mẹ". Vu Phân lẩm bẩm.

"Đừng nói nữa, phải tin tưởng con mình chứ". Sau một trận ốm, tính tình Thư Tổ Khang càng lãnh đạm hơn trước.

Vu Phân gật đầu, hai người cũng hài lòng với căn hộ cũ này, giá cả không quá đắt, quan trọng nhất là không cần tốn thời gian công sức hoàn thiện nữa.

Vì vậy ba người gần như thống nhất ý kiến. Thư Sướng lập tức gọi điện thoại cho chủ nhà, hẹn ba ngày sau trả tiền sang tên.

Buổi tối tắm xong, Thư Sướng định đọc sách một hồi. Vừa lên giường thì điện thoại di động đổ chuông. Cô vừa đọc sách vừa ấn phím nghe, "Xin chào!"

"Thư Sướng, là anh". Giọng Bùi Địch Văn vang lên trong điện thoại, xung quanh cực kì yên tĩnh, "Em chuẩn bị đi ngủ chưa?"

"Rồi!" Cô nhẹ nhàng chui vào chăn, chỉnh lại gối đầu cho hợp lí.

Gần như cả tháng mười anh không quấy rầy cô. Nhưng chỉ cần anh rời khỏi Tân Giang là sẽ gọi điện báo cho cô một tiếng, khi trở về cũng sẽ gọi điện. Thỉnh thoảng anh mời cô đi ăn cơm, cô nói mình không rảnh, anh cũng không cố nài, chỉ bảo vậy để lần sau. Giọng nói mềm mỏng và chiều chuộng giống như nói với một đứa bé cứng đầu.

"Mấy ngày nay vất vả như đánh trận, cuối cùng cũng sắp xong, đột nhiên muốn nghe giọng em một chút". Anh cười khẽ như đang ở rất gần đây.

Thư Sướng hít thở rất chậm.

Anh yên lặng một lát rồi đột nhiên thở thật dài, "Thư Sướng, ông nội anh bệnh nặng rồi, sợ không qua khỏi mùa đông năm nay. Mặc dù có những mấy trợ lí đặc biệt nhưng thị trường châu Âu, thị trường đại lục và thị trường bản thổ Hồng Kông có rất nhiều việc phải đích thân hỏi đến, sau này có thể anh sẽ rất bận".

Cô nhún vai, lực bất tòng tâm.

"Có lúc không mệt vì cần đánh hạ một giang sơn mà buồn vì không có người để dựa vào. Giống như em bị ốm ở nơi đất khách quê người, vừa lạnh vừa nóng, hoặc là nằm trên giường thoi thóp, hoặc là gượng dậy tìm thuốc, hoặc là đi ra ngoài tìm bác sĩ. Thư Sướng, anh sống một mình bên ngoài hơn mười năm, có một số việc đã trở thành thói quen rồi. Em gặp anh đúng lúc em bị người khác làm tổn thương nặng nề. Anh muốn cho em một tình cảm không có bất cứ áp lực nào, muốn để em được hưởng thụ cảm giác được yêu một cách thoải mái, không phải phiền muộn vì chuyện nhà phức tạp của anh. Nhưng anh đã không chú ý đến cảm thụ của em..."

Anh lại thở dài nặng nề.

Thư Sướng cảm thấy chăn vừa dày vừa nặng, oi bức khó chịu. Cô tung chăn xuống giường, xỏ giầy đi đến bên cửa sổ, kéo rèm định nhìn bóng đêm bên ngoài.

Trái tim cô lập tức nhảy đến cổ họng.

Dưới ánh trăng như nước, chiếc Continental Flying Spur đỗ bên ngoài hàng rào nhà cô. Trong xe có điếu thuốc lúc sáng lúc tối. Lúc sáng, cô lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt uể oải của Bùi Địch Văn.

"Thư Sướng, chúng ta cưới nhau nhé!" Anh hạ cửa kính xe xuống, ném đầu lọc ra ngoài rồi nói câu này từng chữ từng câu như phải dùng hết sức mạnh toàn thân, "Để trên đời này, anh cũng có thể quang minh chính đại dựa vào một người, bởi vì em là vợ của anh".

Bùi Địch Văn nói bình thản như lúc anh hỏi "Lần này phỏng vấn có thuận lợi không?". Thư Sướng không biết cảm giác trong lòng là gì, nước mắt lập tức trào ra.

"Gần đây bố anh theo đuổi một tiểu thư vũ đạo, ném nghìn vàng qua cửa sổ vì cô ta, điều này đã trở thành tin lá cải náo động nhất Hồng Kông. Dì hai ở nhà ầm ĩ lật trời, mẹ anh sang Pháp tránh, anh là con trai còn phải về xử lí việc này cho ông ấy. Ngày kia dự án thành bắc mở thầu, có bao nhiêu chuyện cần hỏi đến. Ngay cả nhẫn cầu hôn anh cũng chưa chuẩn bị mà đã cầu hôn em qua điện thoại, như vậy rất không tốt. Nhưng, Thư Sướng, lúc này anh cần có em ở bên cạnh anh biết bao. Em không cần nói, cũng không cần làm gì, anh chỉ cần mỗi khi ngước mắt lên là nhìn thấy em, thấy em cười với anh rất vui vẻ, trong mắt lấp lánh tình ý mà anh quen thuộc, vì vậy anh không còn sợ gì nữa. Anh yêu em, Thư Sướng. Đến bên anh nhé, được không?"

Câu hỏi dịu dàng vẫn lộ ra vài phần không dám khẳng định.

Nước mắt Thư Sướng rơi càng mau hơn, cô nghẹn ngào lên tiếng không khống chế được, "Em... nhìn thấy anh rồi".

"Ờ, bây giờ mở cửa ra, bật đèn, nhẹ nhàng đi xuống, ra ngoài cổng đi mười mét. Ngoan..." Anh nói dịu dàng.

Cô nhìn anh mở cửa xe bước xuống, ánh trăng như một tấm lụa khoác lên hai vai anh, anh ngước mắt lên nhìn cửa sổ phòng ngủ của cô.

Cô im lặng nhìn, chần chừ một chút rồi thở dài, "Địch Văn, trong lòng em không có người khác, chỉ có một mình anh. Nhưng sau khi trải qua quá nhiều chuyện, em cảm thấy kết hôn là một lời hứa trịnh trọng mà lại sâu sắc, em không tự tin có thể tặng cho anh thứ anh cần hay không, giữa chúng ta còn có chênh lệch rất lớn. Cho nên, trước hết hãy để em nhìn anh như vậy".

Bùi Địch Văn ngẩng đầu lên không nói tiếp. Nhìn hai vai anh rung động, cô có thể cảm thấy tâm tình anh đang nhấp nhô bất định.

Đầu óc cô đột nhiên trống rỗng, cô cũng chưa kịp nghĩ gì thì đôi chân đã tìm được phương hướng của mình. Cô vội vã chạy xuống cầu thang, nhẹ nhàng mở cửa, dẫm chân lên mặt sân đầy sương.


Old school Swatch Watches