
chắc anh ta chê chị già nên đã từ chối khéo.
Xướng Xướng, cả đời này chị chỉ yêu một người đàn ông thật lòng. Nhưng
chị với người đó có duyên yêu nhau mà không có phận thành vợ thành
chồng. Trong mắt chị những người đàn ông khác đều chỉ là khách qua
đường".
Tạ Lâm không nói tiếp nữa, chị ta cô quạnh giữa chốn phồn hoa, chị ta
khát vọng đối với tình yêu, nhưng chị ta chỉ giữ yên lặng, nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống. Tuy nhiên Thư Sướng biết, đối mặt với vết thương
không thể chữa trị của mình như vậy, không phải Tạ Lâm không đau. Thư
Sướng vừa gập điện thoại lại đã có cuộc gọi khác gọi tới.
"Thư Sướng, có lên mạng được không?" Cách vài trăm dặm nhưng giọng nói
dịu dàng của Bùi Địch Văn vẫn vang lên rõ ràng bên tai khiến Thư Sướng
cảm thấy cực kì ấm áp trong đêm mưa lạnh lẽo này.
"Được!"
Hai người lên MSN, vào voice chat.
Thư Sướng mở đầu câu chuyện trước, kể về việc phỏng vấn hôm nay. Bùi
Địch Văn nói vậy thì không cần dây dưa ở chỗ này nữa, các hãng truyền
thông khác đều dồn hết về đây, mình cũng không thể viết được tin tức gì
hay, tốt nhất là tìm con đường khác. Thư Sướng nói ngày mai sẽ đến đại
học Chiết Giang, định phỏng vấn bạn học của cậu sinh viên, tìm cách tiếp xúc với người nhà cậu ta, nghe nói cậu ta đã có bạn gái.
"Ờ, lúc phỏng vấn phải tôn trọng người khác, không nên hỏi những vấn đề
quá đáng để người ta đỡ phản cảm". Bùi Địch Văn lại nhắc nhở.
Thư Sướng nói, "Em nhớ rồi!"
Cô lại hỏi công việc của anh có thuận lợi không, Bùi Địch Văn thở dài
nói, "Thư Sướng, bao giờ khi nói chuyện với anh em mới nhớ được một điều là anh không chỉ là Tổng biên tập của em mà còn là bạn trai của em
nhỉ?"
Thư Sướng sửng sốt, áy náy chớp chớp mắt, "Xin lỗi, Địch Văn, công việc
hôm nay rất không thuận lợi". Cô không nhắc tới chuyện gặp Vu Ba, "Thực
ra em rất vui vẻ khi nhận được điện thoại của anh".
"Thế à?" Bùi Địch Văn hỏi lại, có vẻ không tin tưởng cho lắm.
Thư Sướng thẳng thắn, "Địch Văn, bên này mưa cả ngày, rất lạnh và ẩm
ướt, em rất nhớ vòng tay anh, rất ấm áp, rất an toàn. Em nhớ anh!"
Trong đêm thu mưa lạnh, có người đàn ông ôm người phụ nữ khác vui vẻ
trắng đêm, cũng có người đàn ông quan tâm lo lắng cho người bạn gái đang ở đất khách một mình.
Cô nghĩ, cô đã yêu thật rồi. Trong lòng cô chợt ấm áp như có ánh mặt trời rực rỡ.
Khuôn viên trường đại học Chiết Giang náo nhiệt như một nồi nước sôi,
khắp nơi có thể thấy các sinh viên tụ tập và ảnh chụp của người bị nạn.
Phản ứng của sinh viên đã làm chính quyền chú ý. Người gây tai nạn đã ra tự thú nhưng nghe nói người tự thú không phải hắn ta mà là một người
khác thế thân.
Sự tình phát triển như một vở kịch chưa biết sẽ diễn biến ra sao.
Năm nay Thư Sướng hai mươi sáu, bình thường vẫn thích mặc áo len, quần
jean, thêm mái tóc cắt ngắn gọn gàng, đi trong trường cũng không khác
một sinh viên là mấy. Vẻ trẻ trung của cô lần này thật sự đã giúp cô
được lợi.
Cô không chỉ hỏi thăm được khi đi học nạn nhân học giỏi thế nào, tính
tình hiền lành ra sao, tài năng các phương diện kiệt xuất đến mức nào,
điều này làm cho cô nhớ tới một cụm từ: Trời xanh đố kị anh tài, thông
thường đàn ông hoàn mỹ quá mức hình như đều rất khó sống lâu, thiên
đường cũng cần chiêu hiền nạp sĩ. Ngoài ra cô còn gặp được bạn gái của
nạn nhân một cách thuận lợi, đó là một nữ sinh rất mảnh mai, hiện đang
học năm thứ tư. Khi xảy ra tai nạn cô đang thực tập ở Thượng Hải, vừa
mới về đến đây không lâu. Các sinh viên sợ cô không chịu được nên vẫn
không cho cô đi nhìn thi thể nạn nhân.
Lúc Thư Sướng nhìn thấy cô thì cô đang ngồi trên giường một mình trong
phòng kí túc xá, hai tay ôm gối, hai mắt đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thư Sướng đi vào, lặng lẽ ngồi trên giường đối diện.
Cô không động, hai hôm nay có quá nhiều người tới kí túc xá thăm cô,
người cô biết, cả người cô không biết. Cô nghĩ có lẽ Thư Sướng cũng là
một trong số đó!
"Chị đã nhìn thấy tuyết chưa?" Cô nhẹ nhàng hỏi.
Thư Sướng gật đầu, "Thấy rồi, có điều chỉ là mấy trận tuyết nhỏ chưa làm trắng sân đã tan hết rồi. Nghe nói năm nay Bắc Kinh đã có một trận
tuyết lớn".
"Ờ, ở phía bắc tháng mười đã coi như bắt đầu mùa đông rồi, em là người
Mạc Hà, đó là nơi lạnh nhất của Trung Quốc. Anh ấy cũng chưa bao giờ
thấy tuyết, anh ấy nói năm nay sắp xếp công việc xong sẽ cùng em về nhà
xem tuyết, xem băng đăng, xin phép bố mẹ em cho đi lại. Anh ấy muốn em ở lại phía nam làm việc, mua một căn hộ nhỏ, tạm thời chưa sinh em bé
vội, đợi khi nào kinh tế dư dả một chút sẽ sinh con sau. Các bạn học của bọn em đều nói vị trí địa lí cách nhau càng xa thì con của hai người sẽ càng thông minh". Trên gương mặt trắng xanh của cô lộ ra một nụ cười
hạnh phúc.
"Chị có một người anh trai lớn hơn chị mười hai tuổi, sinh nhật cùng một ngày với chị, anh ấy rất thích xem bóng rổ. Chị nói với anh ấy, chờ khi nào chị có rất nhiều rất nhiều tiền sẽ dẫn anh ấy sang Mỹ xem NBA, xem
các siêu sao bóng rổ trên áp phích thì đấu, bảo họ kí tên cho anh ấy".
"Sau đó thế nào?" Cô chậm rãi quay đầu, khuôn mặt gầy hốc hác