Old school Easter eggs.
Hoa Hồng Sớm Mai

Hoa Hồng Sớm Mai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327063

Bình chọn: 7.5.00/10/706 lượt.


"Bán một chai nước mà hết cả tiền lẻ", chủ cửa hàng lầu bầu đưa một xấp

tiền lẻ cho Bùi Địch Văn. Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng bật

cười ha hả.

"Chúng ta đến Tây hồ chơi đi!" Cô kéo cánh tay anh.

"Tây hồ quá tầm thường, có gì vui đâu. Chúng ta đến một nơi đặc biệt". Bùi Địch Văn nhướng mày.

"Nơi nào?"

"Một nơi chỉ có em và anh". Anh nói với giọng đùa cợt nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc.

Gần tối, hai người lên xe lửa. Đây là một chuyến tàu chậm, đến ga nào

cũng dừng. Xình xịch... xình xịch... Bánh sắt nghiến lên đường ray, chưa quay tròn được bao nhiêu vòng đã lại tới ga tiếp theo. Người trên tàu

rất đông, ba ghế mà phải ngồi bốn người, trên lối đi cũng đứng đầy

người. Hai người không chiếm được chỗ ngồi dựa vào cửa sổ mà phải ngồi

ngay ghế ngoài gần lối đi, hơi chút lại bị những người ở trong chen ra

khỏi ghế. Bùi Địch Văn dứt khoát bế cô ngồi lên đầu gối mình.

Ban đầu Thư Sướng rất mất tự nhiên nhưng nghĩ ở đây cũng không có ai

biết bọn họ nên cô cũng yên tâm. Ngồi trên đầu gối một lát, anh bắt đầu

mỏi chân, Thư Sướng trượt dần xuống để anh ôm vào lòng. Trời đã tối nên

không ngắm được phong cảnh ngoài cửa sổ, hai người như thiên nga ghé sát đầu vào nhau nói chuyện rất phấn khởi. Cảm giác này giống như ngày còn

đi học, đến cuối tuần lần đầu tiên cùng người yêu đi chơi xa, xúc động

đến mức hình như có thể đi đến tận chân trời, đi đến nơi tận cùng của

trời đất.

Thư Sướng nhìn một lượt trong toa, hành khách trên toa tàu này đa số là

dân bản xứ, Bùi Địch Văn ngồi cùng bọn họ không hề tỏ ra lạc lõng nhưng

khí chất của anh ta lại khiến mọi người không thể xem nhẹ. Thư Sướng nhớ đã từng đọc mấy câu: Một thục nữ có khí chất thật sự không bao giờ khoe khoang hết thảy những gì cô ta có, cô ta không nói với người khác cô ta đã đọc những sách gì, đi qua nơi nào, có bao nhiêu bộ quần áo, mua

những châu báu gì, bởi vì cô ta không có cảm giác tự ti. Người đàn ông

như Bùi Địch Văn có lẽ cũng thuộc về loại đàn ông cực phẩm không có một

chút cảm giác tự ti nào như vậy.

Tại sao một người đàn ông cực phẩm như vậy lại xuất hiện trong vận mệnh của cô?

Sắc trời từ tối sẫm chuyển thành xanh đen, sau đó chuyển sang xám tro,

chuyển về trắng nhạt, cuối cùng sáng bừng lên. Bầu trời miền nam buổi

sáng sớm cao xa vô tận.

Bọn họ xuống tàu ở một ga nhỏ.

Hai người vào một quán nhỏ bên ngoài ga gọi hai bát mì, một đĩa sủi cảo

hấp, đây là đặc sản ở chỗ này. Thư Sướng cảm thấy mì rất thơm, sủi cảo

rất ngon miệng, củ cải muối trong bát mì rất giòn. Cô uống hết cả bát

nước mì.

Bùi Địch Văn ăn rất chậm, điện thoại của anh vẫn đổ chuông, sóng điện

thoại ở đây không tốt lắm, nói chuyện hay bị đứt quãng. "Mặc kệ", anh

tắt nguồn điện thoại, cuối cùng cũng được yên tĩnh.

"Đây chính là nơi chỉ có hai người chúng ta à?" Thư Sướng nhìn những dãy núi trùng điệp kéo dài vô tận.

Bùi Địch Văn lắc đầu. Ăn xong đi ra, hai người vẫy một chiếc xe máy, chủ xe đưa cho mỗi người một chiếc mũ bảo hiểm, "Đến Thạch Trấn à?"

"Vâng, anh làm ơn đi chậm một chút", Bùi Địch Văn nói.

Chủ xe hất đầu giơ bàn tay trái lên, ngón cái và ngón trỏ làm thành vòng tròn, "OK!"

Xe máy rẽ trái rẽ phải bảy tám lần trong đường núi, đi được hơn nửa tiếng thì dừng lại.

"Đến rồi!" Chủ xe bước xuống xe.

Thư Sướng ngẩng đầu nhìn, oa, một con đường lát đá xanh uốn lượn kéo dài về phía trước, cuối đường là một thị trấn cổ có phong cách của thời đại Minh - Thanh. Thỉnh thoảng lại có một vài phụ nữ vấn khăn hoa, mặc áo

choàng hoa lan mỉm cười đi qua, mây trắng lững lờ trên cao, một con sông trong suốt nhìn thấy đáy chảy men qua thị trấn, từng chiếc thuyền mui

đen yên lặng thả neo trên bến sông.

"Đây là nơi nào?" Thư Sướng như rơi vào tiên cảnh, lòng dạ trở nên rất thoáng đãng.

"Thạch Trấn! Một thị trấn cổ được bảo tồn rất hoàn chỉnh, còn chưa bị

quá nhiều du khách làm ô nhiễm. Anh nghe một người bạn nghiên cứu kiến

trúc Minh - Thanh nhắc đến. Đẹp không?"

Thư Sướng gật đầu thật mạnh. Rất đẹp, đẹp như vườn địa đàng.

Trong thị trấn không có khách sạn nhưng cư dân bản địa có thể phục vụ ăn nghỉ. Hai người tìm một hộ gia đình ở cuối thị trấn, chủ nhà là một bà

già rất nhanh nhẹn gọn gàng, gương mặt tươi cười, chân tay sạch sẽ. Bà

lão nhường cho hai người một căn nhà nhỏ.

Bà lão bảo hai người rửa mặt trước, chậu rửa mặt đựng nước sạch có thể

phản chiếu bóng người, sau đó mới bắt đầu tắm rửa. Từng nồi nước ấm to

đổ vào thùng gỗ sâu quá gối, hơi nóng bốc lên nghi ngút, bà lão lại thả

một nắm lá ngải vào, mùi thơm lá ngải bắt đầu phảng phất như có như

không trong phòng.

Trong lúc hai người tắm rửa, bà lão chuẩn bị giường chiếu, lấy chăn bông mới ruột gối mới, lồng áo gối mới. Thư Sướng tắm xong trước, vào phòng

thấy chỉ có hai chiếc gối đặt ngay ngắn cạnh nhau trên một cái giường,

mặt cô lập tức đỏ bừng.

"Giường hơi nhỏ, đêm lạnh nằm chật cho ấm". Bà lão nói.

"Bọn cháu không..." Thư Sướng ngượng ngùng định giải thích.

Bùi Địch Văn từ bên ngoài bước vào với mãi tóc vẫn còn ướt, anh ôm lấy

Thư Sướng mỉm cười nói tiếp, "Bọn cháu