
đến không thể đỏ hơn….
“Một lời đã định…?” Thượng Quan Ngự Phong thâm tình nhìn nàng.
Thủy Vũ Nương cảm động ,sống mũi cay cay, hai đầu gối trượt xuống , kích động rưng rưng nước mắt :
“Cám ơn công tử cứu mạng, đại ân đại đức của ngươi, tiện thiếp cả đời cũng không quên.”
Thượng Quan Ngự Phong vội vàng nâng nàng đứng dậy, thấy nàng phấn má tuôn hai hàng lệ, đau lòng đưa tay quệt đi giọt nước mắt của nàng, ôn
nhu ngóng nhìn nàng, không do dự đáp:
“Đừng khóc, đừng khóc! Ta đời này trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ nữ nhân khóc, thấy nàng khóc ta liền bối rối, ta đâu cố ý làm nàng khóc , aizzz ! Ta nhấc tay đầu hàng , nàng nhanh ngừng khóc nha. Kỳ thật ta
còn phải mừng rỡ khi có thể thành thân với mĩ nữ xinh đẹp! Nàng lại cảm
ơn ta sẽ làm ta tổn thọ mất , biết không ?”
“Công tử thật tốt.” Thủy Vũ Nương vui mừng gật cái đầu nhỏ, hai gò má nổi lên màu đỏ ửng ngượng ngùng, càng nhìn càng có vẻ kiều mỵ động lòng người.
Thượng Quan Ngự Phong yêu thương ngắm nàng ,“Như vậy tốt lắm , mọi
chuyện sau này đã có ta thay nàng gánh vác , nàng buồn , lòng ta đau ,
nàng vui vẻ, ta tự nhiên cũng vui mừng theo .”
“Nhưng……” Thủy Vũ Nương chần chờ, không muốn tăng thêm gánh nặng cho hắn.
“Nhưng sao?”
“Ta là nữ tử thanh lâu,sao có thể làm chính thất của ngươi, trừ phi
ngươi muốn ta làm lẽ, nạp ta làm thiếp, ngày sau ngươi nếu gặp nữ tử
ngươi yêu, hãy thú nàng làm thê ! Mà ta tất nhiên sẽ cố gắng làm một
tức phụ ngoan, báo đáp mẫu thân của ngươi đã vất vả mang thai mười
tháng , sinh ra một nam nhân tình thâm nghĩa trọng với ta.” Thủy Vũ
Nương bởi vì cảm thấy có chút tự ti mà không dám trèo cao.
Huống chi hắn bỏ tiền cứu vớt cuộc đời nàng đã là chuyện vô cùng tốt, nàng sao có thể để hắn không ngóc đầu dậy nổi với người ngoài đây?
“Không! Ta không thể để nàng ủy khuất như vậy.”
Thượng Quan Ngự Phong hành sự luôn quang minh lỗi lạc, hắn không
muốn Thủy Vũ Nương phải khổ sở, nếu không hắn cần gì bỏ ngân lượng ra
chuộc thân cho nàng?
“Ngươi nếu thú ta, tất phải chấp nhận hết mọi người chỉ trỏ, ân tình
của ngươi ta còn chưa báo đáp , chẳng lẽ còn định tăng thêm gánh nặng
cho ngươi sao? Nương nhi nếu có thể làm thiếp, có thể nấu nướng quét dọn cho công tử, Nương nhi liền cảm thấy thỏa mãn lắm rồi !” Thủy Vũ Nương thái độ kiên quyết.
“Nấu nướng quét dọn? Không! Trong phủ có nha hoàn, việc này không cần nàng phải nhọc thân .”
“Ngươi nếu không chịu đáp ứng yêu cầu của ta, ta tình nguyện chết già ở chỗ này, chứ không nguyện cho ngươi chuộc đi.”
“Nàng –”
“Chỉ làm thiếp, không làm thê.”
Nhìn nàng chằm chằm, Thượng Quan Ngự Phong con ngươi đen chớp động ẩn chứa tia phức tạp.
“Hảo!” Thượng Quan Ngự Phong thấy nàng cứ khăng khăng cố chấp, đành
phải đáp ứng,“Tất nhiên nàng cam tâm ủy khuất làm thiếp cho ta, ta
Thượng Quan Ngự Phong nếu còn thú thêm nương tử sẽ không bằng trư cẩu.”
“Ngươi sao lại nói vậy!” Thủy Vũ Nương đau lòng trách móc.
“Lòng ta đã quyết.” Thượng Quan Ngự Phong ngăn cản nàng nói thêm,“Nàng có nhớ người thân của mình không?”
“Ta……” Thủy Vũ Nương mơ ước nhìn hắn,“Ta rất nhớ người trong Tuấn
vương phủ! Cầu thần khấn phật rất mong có một ngày được gặp lại bọn họ,
nhất là Hoa Điệp Nhi……”
“Hoa Điệp Nhi?” Thượng Quan Ngự Phong nhếch mày rậm.
“Nàng là hảo bằng hữu của ta, khuyết điểm duy nhất của nàng chính là
nhu nhược, luôn ngoan ngoãn phục tùng, nhẫn nhục chịu đựng, ta bây giờ
đang lo lắng Điệp Nhi sẽ bị người trong phủ khi dễ.”
Trước kia Điệp Nhi luôn có nàng che chở, chiếu cố, nay nàng không còn bên cạnh, Điệp Nhi không rõ ra sao rồi? Không biết đã có dũng khí thổ
lộ tình cảm với vương gia chưa?
“Nàng an tâm, ta có thể đặc biệt cho nàng đến Tuấn vương phủ một
chuyến.” Thượng Quan Ngự Phong thầm nghĩ giải quyết xong tâm sự từ tận
đáy lòng cho Thủy Vũ Nương, đem hết khả năng trợ giúp nàng, bảo hộ nàng
không bị người khác khi dễ.
~ ~ ~
Tiểu Nhạn Tử bưng quần áo bẩn đi ra khỏi Thủy Yên các, xui xẻo đụng
phải Mẫu Đơn. Hô một tiếng kêu đau, Tiểu Nhạn Tử vội vàng muốn rời đi,
bởi vì Mẫu Đơn rất lắm mồm lắm miệng, Tiểu Nhạn Tử cực sợ cái chanh chua của nàng ta.
“Nha đầu chết tiệt kia, va vào ta cũng không thèm nói một tiếng xin
lỗi! Ngươi là vội vàng muốn đi xuống hoàng tuyền sao?” Mẫu Đơn bị nha
đầu hấp tấp kia chọc cho tức giận đến tím mặt.
“Mẫu Đơn cô nương, xin lỗi.” Tiểu Nhạn Tử chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu nhận tội.
“Ấy, nửa đêm canh ba, không đi hầu hạ chủ tử tài giỏi của ngươi, còn
bưng quần áo đi giặt là sao?” Mẫu Đơn đầy bụng nghi ngờ nhìn Tiểu Nhạn
Tử, khẩu khí tràn ngập vị mỉa móc, nàng không tin Tiểu Nhạn Tử lại chăm chỉ như vậy.
“Bởi vì quần áo quá bẩn, ta sợ……” Tiểu Nhạn Tử suy nghĩ lý do .
“A, ta nghĩ là do chủ tử ngươi làm chuyện mờ ám ở trong phòng không
muốn để người khác biết đi? Cho nên mới cho ngươi có cơ hội nhàn rỗi,
cùng ta đi nhìn xem thế nào mau.” Mẫu Đơn tà nghễ liếc Tiểu Nhạn Tử,
cười lạnh nói,rồi nhấc chân bước về phía “Vũ Nương lâu”.
“Mẫu Đơn cô nương! Tiểu thư nhà ta đã đi ngủ , ngươi đừng đi quấy rầy nàng a!” Tiểu Nhạn Tử lo nàng ta