
phát hiện Thượng Quan Ngự Phong ở
trong đó sẽ đi mách tội, để tránh gặp phải phiền toái không cần thiết,
Tiểu Nhạn Tử đơn giản đem quần áo đặt xuống, xông lên phía trước ngăn
cản đường đi của Mẫu Đơn.
“Nàng ta không cần tiếp khách ư? Sớm như vậy đã đi ngủ, ta mới không
tin.” Mẫu Đơn nói xong, không kiên nhẫn đẩy Tiểu Nhạn Tử ra.
Tiểu Nhạn Tử té ngã lại bò dậy, che giấu giúp chủ tử,“Thật sự, thật
sự! Mẫu Đơn cô nương nên tin tưởng ta , Tiểu Nhạn Tử không nói dối đâu.”
“Đừng dài dòng!” Mẫu Đơn vẫn cố chấp bước tiếp, dùng sức đẩy Tiểu Nhạn Tử, một mạch bước về phía Vũ Nương lâu.
Mẫu Đơn chuẩn bị bước lên cầu thang, Tiểu Nhạn Tử lại cấp tốc vọt tới trước mặt nàng, không cẩn thận đụng phải nàng một cái.
“Ai da!” Mẫu Đơn đau kêu ra tiếng.
Tiểu Nhạn Tử sanh lớn hai mắt, vội vàng đem thân mình lui ra sau, ai ngờ hành động này lại khiến nàng ta đụng cầu thang thêm.
Mẫu Đơn ngã xuống đất, đau đến nhất thời tưởng không đứng dậy nổi.
Một lúc sau, Mẫu Đơn lấy tay sờ sờ cái mông đau đớn , ai oán xuýt xoa .
Nàng đứng dậy trừng mắt Tiểu Nhạn Tử, tặng cho Tiểu Nhạn Tử một cái bạt tai.
Tiểu Nhạn Tử sợ tới mức mặt như sáp ong.
“Nha đầu chết tiệt kia! Ngươi là có ý gì? Thật to gan! Xem ra ngươi
là ăn gan báo mà, dám động thủ trên đầu thái tuế, đẩy ta ngã cầu thang,
hôm nay ta sẽ đánh cho ngươi phải đi gặp diêm vương!”
Dứt lời, hai tay liền điên cuồng rơi xuống người Tiểu Nhạn Tử, tiếng
người trong Thủy Yên các ồn ào, náo nhiệt,cho nên không ai chú ý tới
bọn họ…
“A — Mẫu Đơn cô nương, tha mạng a! Tiểu Nhạn Tử không phải cố ý ……
Tha mạng a –” Tiểu Nhạn Tử bị đánh cho hôn thiên ám địa, nhưng không dám phản kháng, chính là vừa trốn đông trốn tây, vừa không ngừng hét lên
cầu xin tha tội.
“Nha đầu chết tiệt kia, dám chạy à, nếu vậy nhất định thảm gấp mười
lần bây giờ! Mẫu Đơn ta từ nhỏ mệnh đã được định là hoa khôi (S : ối zời , hoa khôi cái này thì tự hào không , ít ra cũng phải bán nghệ không
bán thân chứ , hứ ), chủ tử ngươi nếu dám tranh vị trí hoa khôi của ta
(Chị Nương : ta thèm), tốt nhất đừng để cho ta có cơ hội báo thù, nếu
không chúng ta cứ chờ xem! Giờ ngươi cút sang một bên cho ta!” Mẫu Đơn
ánh mắt toát ra hai luồng hỏa diễm, con ngươi rực cháy không chớp mắt
nhìn thẳng Tiểu Nhạn Tử.
“Vâng……” Tiểu Nhạn Tử ủy khuất anh anh khóc nức nở .
“Hừ! Tiện nha đầu!” Mẫu Đơn đá nàng một cái rồi mới tiếp tục đi tới Vũ Nương lâu.
~ ~ ~
“Thượng Quan công tử thật tốt với Nương nhi, ân tình nặng như núi, ta thật không biết nên như thế nào báo đáp mới tốt.” Thủy Vũ Nương hai đầu gối trượt xuống, quỳ trên nền nhà cảm tạ hắn.
Đối với Thượng Quan Ngự Phong “Hiệp nghĩa tâm địa”, nội tâm Thủy Vũ
Nương ngổn ngang trăm mối cảm xúc, từ cảm kích đến kính yêu sùng bái,
rồi chuyển sang tư tâm yêu say đắm.
Này ngũ vị tình cảm tạp trần nháy mắt cùng bùng nổ, tựa như dòng nước chảy không thể vãn hồi . Thủy Vũ Nương hạ quyết định, cho dù phải làm
trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp hắn.
Thượng Quan Ngự Phong vội vàng nâng mỹ nhân dậy “Nàng đừng thế này,
đối tượng mà ta xuất thủ tương trợ chính là nương tử tương lai, sau này
chúng ta cùng chiếu cố lẫn nhau , có gì phải cảm tạ.”
“Thượng Quan công tử……” Một loại cảm giác chua xót nảy lên trong
lòng, Thủy Vũ Nương sống mũi cay cay,giọt lệ trong suốt tràn ra khóe mi .
Thượng Quan Ngự Phong thấy vậy vạn phần đau lòng, không tự chủ được
giơ bàn tay to thô ráp, nhẹ nhàng vuốt sợi tóc rối trên má nàng, ôn nhu
dùng ngón tay cái lau đi nước mắt loang lổ trên mặt nàng.
Hắn kìm lòng không đậu vì nàng nổi lên từng trận gợn sóng, cho dù
ngày sau nàng có gặp việc nguy hiểm gì, bắt hắn nhảy vào lửa hắn cũng
không từ.
“Đừng khóc, nàng như vậy khiến ta đau lòng.” Hai người tầm mắt giao triền, thoáng chốc đã thăng tiến thành 2 ngọn lửa.
“Thượng Quan công tử……” Thủy Vũ Nương động tâm, đôi mắt đẹp sáng lạn như sao chan chứa nhu tình mật ý.
“Đừng gọi công tử nữa , gọi ta Ngự Phong.” Thượng Quan Ngự Phong kéo
nàng vào lòng, yêu thương mân mê chiếc cằm thon gọn của nàng.
“Ngự…… Ngự Phong……” Thủy Vũ Nương mê loạn nhìn hắn.
“Đúng rồi , nàng kêu công tử nghe thực khách khí .” Tuấn bàng chậm rãi tiến gần nàng, cùng nàng thân mật dán sát vào nhau .
“Ta sẽ dùng sinh mệnh để hồi báo ân tình của chàng.” Thủy Vũ Nương tim đập như nổi trống, má phấn đỏ tươi như hoa đào.
“Ta đã nói rồi, ta là tự nguyện , tuyệt không cần nàng báo ân.” Hắn
cuồng si ngóng nhìn đôi mắt đang chạy loạn như nai con của nàng.
“Ngự Phong……” Thân hình nóng bỏng của hắn khiến nàng bối rối.
“Nếu hồi báo , vậy loại tình cảm này chỉ là thương cảm thôi .” Lần
đầu tiếp xúc đến da thịt Thủy Vũ Nương non mềm hoạt nộn, Thượng Quan Ngự Phong như bị sét đánh , từ đáy lòng xuất hiện cảm giác ấm áp tràn đầy.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên mí mắt nàng, chậm rãi nắm đôi tay ngọc, nháy
mắt, Thủy Vũ Nương cả người đã dựa vào lòng hắn, hai bàn tay nhỏ bé của
nàng đặt lên lồng ngực rắn chắc, còn đôi tay hữu lực của hắn thực tự
nhiên vòng quanh cái eo nhỏ của nàng.
Sau đó, hắn cúi đầu, dễ dàng bắt giữ đôi môi anh đào ấm nóng, ôn nh