
với loại người này, Thủy Vũ Nương sớm nắm rõ : “Loại khách
nhân này kỳ thật nhát gan , sợ gây chuyện, muốn ăn đậu hũ lại sợ bị đậu
hũ làm nghẹn, muốn chơi với lửa nhưng lại sợ bị thương, phương pháp tốt nhất đối phó bọn họ đó là dùng nhiệt tình như hỏa mị, càng nhiệt tình
hắn càng không dám lấn tới.”
“Tiểu thư, còn loại thứ hai đâu?”
“Thứ hai là dục hình , phàm là nữ nhân, không quản người đó bộ dạng
là tròn hay méo,bọn họ giống con trùng hút máu bám chặt lên người, chơi đùa xong thì biến mất , đi tìm một đóa hoa khác , chán thì vứt ven
đường, không để lại dấu vết gì.”
“Namnhân này kém cỏi! Cách ứng phó thì sao?” Tiểu Nhạn Tử khí đô đô chu lên cái miệng nhỏ nhắn.
“Ứng phó với loại khách nhân không hiểu cái gì tên là lạt mềm buộc
chặt, như gần như xa này, vậy thì cứ cho hắn làm đến cuối cùng, kết quả
vẫn là đậu hũ không ăn được, cố ý làm mất khẩu vị của hắn.” Thủy Vũ
Nương khi nói đến người này, liền cười rất vui vẻ.
“Tiểu thư, ngươi thật là xấu nha!” Tiểu Nhạn Tử cũng ha ha cười không ngừng.“Còn một loại cuối cùng nha ?”
“Cuối cùng là hình nam nhân, từ khi khai thiên lập địa tới nay, đại
nam nhân sủng nịch tiểu nữ nhân là không thay đổi, hắn bá đạo , tàn nhẫn , dục vọng chiếm giữ rất mãnh liệt, cái gì sủng thê không bằng sủng
thiếp, căn bản không có khả năng phát sinh ở trên người bọn họ, bởi vì
loại nam nhân này trọng nghĩa, trọng tình, hoa dại vĩnh viễn không sánh
bằng hoa nhà.”
“Loại khách quan này thật không tồi nha! Cũng có biện pháp ứng phó sao?”
“Ứng phó loại hình nam nhân này, cần phải biểu hiện ra bộ dáng tiểu
nữ nhân, hơn nữa sử dụng tất cả các chiêu thức để làm nũng với hắn. Chỉ
cần chút ủy khuất nhỏ phối hợp rơi nước mắt nhanh chóng; Lý tính thì
thao thao bất tuyệt , tranh luận kịch liệt; Cảm tính thì phải hiểu được
như thế nào mới làm thỏa mãn tâm tính đại nam nhân bọn hắn.”
“Tiểu thư thật lợi hại!” Tiểu Nhạn Tử bội phục nhìn nàng,“Trách không được người hội trở thành hoa khôi của các chúng ta, nguyên lai người
hiểu được ‘Cầm lang thuật’ a!”
“Tiểu Nhạn Tử, ngươi càng lúc càng thích cười.” Thủy Vũ Nương chua xót cười cười.
Nàng sống trong hoàn cảnh này, sớm thấy rõ toàn bộ chân diện mục của
nam nhân, mà cũng chính hoàn cảnh này khiến nàng mất đi toàn bộ hy vọng
đối với tương tai chính mình.
“Kia không biết…… Thượng Quan công tử là thuộc loại đâu?” Tiểu Nhạn Tử ái muội nhìn Thủy Vũ Nương.
“Ta…… Ta sao biết!” Thủy Vũ Nương mặt đỏ hồng, ôm tỳ bà ngồi vào giường.
Nàng lấy ra “Ngọc Linh Lung” hoàn mỹ không tỳ vết từ bên dưới chiếc gối đầu.
Ngón tay ngọc dài nhẹ nhàng vỗ về “Ngọc Linh Lung” chơi đùa , Thủy Vũ Nương nhìn viên ngọc mà ngẩn người…
“Ai, ba ngày , hắn đáp ứng ta ba ngày sau sẽ quay lại lấy , vì sao đã qua giờ tý, còn chưa thấy bóng dáng hắn đâu?” Thủy Vũ Nương lẩm bẩm.
Tiểu Nhạn Tử liền hỏi,“Tiểu thư, người làm sao vậy? Ba ngày nay ăn không ngon , ngồi cũng không yên .”
“Ta là rất sợ lời hắn nói thành hiện thực, nếu một ngày hắn phơi thây dưới lưỡi đao của địch.” Thủy Vũ Nương lo lắng đáp.
“Ta xem a, tên kia khẳng định trở thành vong hồn rồi.”
Đang trầm tư , bỗng dưng một đạo bóng đen lấy tốc độ sét đánh không
kịp bưng tai từ cửa sổ nhảy vào, Thủy Vũ Nương kinh hỉ ngẩng đầu, vừa
thấy Thượng Quan Ngự Phong tuấn lãng xuất chúng, nàng cơ hồ hỉ cực mà
khóc.
“Thượng Quan công tử, may mắn ngươi bình an vô sự, ta……” Nàng dùng
tay nhỏ bé che miệng lại, sợ bị hắn nhìn ra suy nghĩ trong lòng, ngượng
ngùng cúi đầu xuống.
“Nàng làm sao vậy? Như thế nào không nói tiếp đi?” Thượng Quan Ngự Phong thấy mặt nàng đỏ bừng, trong lòng cực kỳ thích thú.
Không thể chối cãi , hắn khẳng định một chuyện, đó là — nàng đã nắm
chặt tâm hắn rồi, không phải vì dung nhan xinh đẹp, mà là khí chất nhu
nhược khiến nam nhân ai cũng muốn nuông chiều bảo vệ của nàng.
“Tiểu thư nhà ta bị bệnh tương tư, mấy ngày gần đây cứ ngồi thơ thẩn, cả ngày hôm qua còn cầu thần phật phù hộ cho ngươi bình an vô sự, tuy
nói ba ngày chớp mắt một cái là trôi qua, nhưng tiểu thư lại lo lắng đến mức cơm nước không ngon nha!” Tiểu Nhạn Tử nhịn không được xen mồm trêu chọc.
“Tiểu Nhạn Tử!” Thủy Vũ Nương mặt đỏ tai hồng trách cứ Tiểu Nhạn Tử nhiều chuyện.
Tiểu Nhạn Tử bướng bỉnh le lưỡi, nhún vai,“Hai người chậm rãi tâm sự, ta đem quần áo đi giặt đây.”
Tiểu Nhạn Tử nhìn ra tâm ý của chủ tử đối với Thượng Quan Ngự Phong,
cố ý muốn tạo cơ hội cho bọn họ ở chung, nói xong liền không quay đầu
lại rời đi.
“Thủy cô nương, nàng đúng như lời nha đầu kia vừa nói sao? Nàng lo lắng cho ta ……” Thượng Quan Ngự Phong cảm động.
Hắn cũng đâu phải không nghĩ tới chuyện sớm ngày gặp lại nàng, ba
ngày qua, nỗi nhớ của hắn tuyệt không thua kém nàng, chỉ tiếc có quá
nhiều chuyện cần hắn giải quyết, hắn còn suýt nữa không thoát thân được.
“Ta chỉ là lo lắng…… Ai, đây là Ngọc Linh Lung ngươi gửi ở chỗ ta,
ngươi mau cầm lại đi thôi! Ta nghĩ cái này rất quan trọng với ngươi.”
Thủy Vũ Nương vội vàng chuyển đề tài, đem Ngọc Linh Lung cẩn thận giao
cho hắn, sau đó xoay người rót cho hắn một ly rượu ngon,“Uống ché