XtGem Forum catalog
Hoa Lửa

Hoa Lửa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327654

Bình chọn: 10.00/10/765 lượt.

m bé, vú của cô đã sản sinh ra sữa, cô phải tiết sữa ra, nếu không cơn sốt của cô sẽ không giảm được đâu!" Người y tá từng có kinh nghiệm làm mẹ nói với cô.

Cô tái mặt, che ngực, xấu hổ đến mức không muốn để cho người khác đụng đến một chút nào. Bộ dáng phòng bị cô của cô khiến cho người ta không muốn trêu vào. Y tá dường như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt sáng ngời, "Nếu không cô làm chuyện tốt đi, cho đứa trẻ bị bỏ rơi kia bú sữa?"

Lời đề nghị của người y tá khiến cô vô cùng kinh ngạc.

"Nếu không muốn bệnh nặng thêm, cô phải khai thông tuyến sữa, còn đứa trẻ kia cũng thực sự cần uống sữa mẹ!"

Tuy nhiên lời đề nghị này khiến cho Duy Đóa khó có thể tưởng tượng nổi.

Y tá khuyên nhủ, "Cô cho cố bé ăn một chút, cũng cơi như tích âm đức cho bản thân..."

Âm đức...

Đứa trẻ ở giường bên cạnh dường như nghe hiểu được, khóc càng thêm khản cả giọng. Cô nghiêng mặt, thương xót nhìn khuôn mặt hồng nhỏ nhắn kia. Nó đã chạm đến nơi yếu đuối nhất trong lòng cô, nhắm mắt, cô lại nghĩ tới giữa đùi từng có cơn co rút kia.

"Được rồi." Cô gật đầu.

Y tá ôm đứa bé đưa cho cô, cô bé theo bản năng chuyển động cái đầu nhỏ, giống như một con mèo nức nở kêu meo meo, mở to miệng nhỏ, ngậm vú cô. Cô bé dùng sức mút, dùng sức bú, giống như muốn tiếp tục được sống. Chớp mắt kia, ngực truyền đến một trận đau đớn, đó là bởi vì cảm giác đau đớn xa lạ do cho cô bé bú, cũng là cảm giác đau đớn khó có thể diễn tả bằng lời xuất hiện trong lòng, chịu đựng cảm giác nhoi nhói ở hốc mắt, cô nở nụ cười.Cô từ bỏ một sinh mệnh nhỏ vốn thuộc về mình, nhưng lại vĩ đại cứu một sinh mệnh nhỏ khác. Cuộc sống thật sự là nực cười và giả dối..

...

Sau đó, rời khỏi phòng khám đi thuê phòng, cô cũng tạm thời mang theo cả đứa bé kia. Bởi vì đứa bé vẫn chưa tìm được gia đình nhận nuôi, khi nó đói bụng, vừa vặn cô có thể cung cấp “thức ăn” cho nó. Vào lúc đó, cô đặt tên cho cô bé là Tiểu Lộng, mang ý nghĩa ý trời trêu người. Tuy nhiên sự tạm thời này kéo dài đến ba tháng. Tình cảm thực sự là một điều kì diệu trên thế giới này, đặc biệt là khi cô bé bú sữa của cô, có một loại kì diệu mang theo một loại sống nương tựa lẫn nhau, thân thiết chặt chẽ không rời.

Vì vậy, khi y tá gọi điện thoại tới, thông báo cuối cùng đã tìm được gia đình có thể nhận nuôi Tiểu Lộng, thậm chí nhà họ rất hào phóng tỏ vẻ sẽ trả cho cô máy nghìn vạn vì đã chăm sóc Tiểu Lộng trong thời gian qua, trong nháy mắt đó, cô do dự, không thể từ bỏ được cô bé.

...

Trong bệnh viện, Duy Đóa lặng lẽ chăm chú nhìn khuôn mặt Tiểu Lộng.

"Tiểu Lộng, mau tỉnh lại đi, đừng làm mẹ sợ nữa" Hiện tại, cũng là hè, nhưng cô lại chờ mong ông già Noel có thể cho cô một nguyện vọng cùng với một kỳ tích.

Phía sau cô, phòng bệnh yên tĩnh truyền đến tiếng giày cao gót. Cô cũng không có nhiều bạn bè, là ai lại tới thăm Tiểu Lộng lúc này? Duy Đóa quay người lại, nhìn gương mặt đoan trang, chính ánh mắt đối phương tìm tòi nghiên cứu khiến cô có chút không thoải mái.

"Cô Kiều, chúng ta có thể nói chuyện không?" Đối phương cố gắng khách khí nói.

Sau khi về công ty, sắc mặt Hình Tuế Kiến vẫn khó coi như cũ. Kiều Duy Đóa thật sự sẽ không sinh được sao? Rốt cuộc cô ấy từng gặp phải chuyện gì? Nghi hoặc này ép đến mức khiến hắn khó thở. Cầm lấy ống nghe, hắn muốn gọi cho một người quen. Người này cũng thật lợi hại, mở được một công ty điều tra, chuyên điều tra chuyện riêng tư, chỉ cần là chuyện đã xảy ra, cho dù đã trôi qua lâu lắm rồi cũng bị mò ra, nhưng vừa bấm được gần một nửa dãy số, động tác của hắn dừng lại. Hắn đột nhiên không xác định được bản thân thực sự có muốn điều tra hay không. Từ từ hạ ống nghe xuống, sắc mặt của hắn nghiêm túc. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

"Tôi là Hình Tuế Kiến." Hắn tiếp điện thoại.

Nhưng thật kỳ quái, đầu ống nghe bên kia không có tí tiếng động nào. Hắn chuẩn bị cúp điện thoại.

"Ta...là cha của con..." Tống Khải Nguyên lúng túng nói.

Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nói bên kia,vốn dĩ cũng không quá quen thuộc với giọng nói này, đôi môi mỏng của Hình Tuế Kiến lạnh lẽo nhếch lên.

"Tôi là đứa con hoang chui ra từ tảng đá, không có cha." Mười ba năm trước đây là đáp án của hắn, mười ba năm sau, đáp án của hắn lại càng không thay đổi.

"Chúng ta đã xét nghiệm DNA ..." Làm sao có thể không phải là cha con chứ? Đối mặt với sự lạnh lùng của hắn, Tống Khải Nguyên thật sự ngượng ngùng.

Mười ba năm trước, ông ta cho rằng hắn giả vờ, dù sao ai mà không yêu tiền cơ chứ? Nhớ tới năm đó ông ta muốn đuổi Tống Phỉ Nhiên ra ngoài, nhưng Tống Phỉ Nhiên sợ hãi, vừa đau xót vừa cầu xin, mấy năm nay nghe lời giống như một con chó. Huống chi mẹ của Hình Tuế Kiến là người thế nào, thật sự rất khó để mà ông ta không coi thường Hình Tuế Kiến. Ba năm trước, khi nhận được tin Hình Tuế Kiến ra tù, ông ta vẫn luôn chờ đợi, chờ đứa con nghèo túng này đến cầu xin ông ta, dù sao hắn cũng là con ruột của ông ta, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, ông ta sẽ sẵn lòng cho hắn cơm ăn, nhưng không nghĩ tới, kết quả thực sự lại khiến cho ông ta thất vọng. Hình Tuế Kiến cứng rắn hơn nhiều so với tư