
ng bỗng vang
lên tiếng rên rỉ mãnh liệt.
Gã buông cô ra.
“Phòng cách vách lại bắt đầu.” Gã
cười khổ.
Tối nay thực sự khỏi ngủ.
“Đây là lần thứ ba, xem ra thể lực
của tên đàn ông kia rất tốt.” Cô khịt mũi nói bằng vẻ mặt nghiêm túc.
Hình Tuế Kiến sửng sốt rồi lập tức
bật cười.
“Phiền muốn chết, anh đưa điện
thoại để tôi mở nhạc nghe!” Cô xòe tay.
Gã khẳng định cuối cùng cô cũng đã
‘bình thường’.
“Được.” Gã đưa điện thoại của mình
cho cô.
Tuy nhiên mới bấm vào màn hình cảm
ứng, cô bất ngờ nhìn thấy số điện thoại của mình trên máy gã.
“Chẳng phải chúng ta chia tay rồi
sao? Anh còn giữ số điện thoại của tôi làm chi?” Cô hỏi nhẹ.
Đã đổi số mới, vậy còn cài số điện
thoại của cô vào làm gì?
Gã không trả lời, mà cô cũng không
khăng khăng đòi đáp án. Cô dùng điện thoại của gã gởi đi một tin nhắn và người
nhận tin chính là mình, sau đó cô mới từ từ bắt đầu tìm mục nhạc trong máy.
“Tốt lắm, giờ tôi đã có số phone
mới của anh rồi, anh đừng hòng biến mất dễ dàng!” Cô vừa lật người vừa lạnh
lùng cười.
Gã nhìn cô chằm chằm. Hóa ra chỉ số
thông minh của Kiều Duy Đóa không quá cao, gã muốn đổi số điện thoại một lần
cũng chẳng thành vấn đề. Thế nhưng, một Kiều Duy Đóa như vậy càng khiến gã
không chống đỡ nổi.
Một cơn xúc động bỗng ùa tới, “Kiều
Duy Đóa, tôi muốn…” Gã lấy điện thoại trong tay cô ra.
“Anh đừng hòng tơ tưởng thứ gì, tôi
có bạn trai và anh có vợ, tôi không cho anh mơ ước gì hết!” Cô hung hăng rít
lên.
Một giây, hai giây.
“Tôi chỉ muốn hỏi, tối nay chúng ta
ngủ chung được không?” Ánh mắt gã vẫn dán chặt vào cô.
Không muốn, thật sự không muốn.
Nghe vậy, cô rũ mắt xuống. Hồi lâu
sau, cô mới thì thầm hỏi: “Ngủ? Ngủ thế nào?”
Gã trầm mặc.
Cả hai người đều biết, chữ ‘ngủ’
trên mặt gã và chữ ‘ngủ’ trên cơ thể gã là hai cách thức ngủ.
“Anh có hứa là không chạm vào tôi
không? Vì tôi có…” Hai chữ ‘bạn trai’ khiến tâm trạng cô nặng nệ tới mức chẳng
thốt nổi ra miệng.
Bây giờ cô nên làm gì đây?
“Còn nữa một điểm quan trọng nữa,
muốn ngủ với tôi thì anh phải ly hôn với Trần Ôn Ngọc…”
Cô đang thừa cơ bắt chẹt sao? Gã
chỉ muốn nằm ngủ bên cô, một kiểu ngủ đơn thuần, thế mà cô lại đưa ra điều kiện
vô cùng hà khắc.
“Được, tôi hứa.” Gã xốc chăn lên
chui vào trong.
Cô lập tức kháng nghị: “Lạnh chết
được, người anh lạnh quá!”
Người đàn ông phải bơi cả tiếng
đồng hồ dưới dòng suối lạnh, cảm thấy thật vô tội.
Một lát sau.
“A, um, a, um…” Phòng kế bên vẫn
còn ‘tấu nhạc’.
“Nói ‘cái kia’ của anh đừng húc có
tôi nữa!” Cô bực bội, càng bực bội hơn là tiết tấu cảm xúc của phòng kế bên cứ
tiếp tục giương cao giương cao.
“Hay em đưa điện thoại cho tôi
nhé?” Gã cũng đâu thể khống chế nổi phản ứng sinh lý?
Cô có điện thoại để giải trí, còn
gã chẳng có vật gì để tìm vui!
Cô nguýt gã một cái rõ dài, đem hai
cái headphone nhét vào lỗ tai rồi nhẫm tâm quay lưng đi, bỏ mặc gã tiếp tục bị
những tiếng rên rỉ kia tra tấn.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc
phòng kế bên cũng yên ắng.
Gã ôm cô đã ngủ say mà tai vẫn còn
nghe nhạc dán sát vào lòng mình, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu.
“Kiều Duy Đóa, thực ra tôi rất yêu
em.” Trước khi chìm vào giấc ngủ, gã dùng giọng nói rất nhẹ thổ lộ bên tai cô.
Lại không biết qua bao lâu, lâu đến
mức âm thanh ấy đã vang vọng khắp căn phòng.
“Me too.” [2'> Có một giọng nói nhẹ
tênh, không cam tâm đáp lại.
[2'>
Me too = em cũng vậy Mặt trời đã nhô cao.
Thực ra hai người đã thức, nhưng cô
nằm bất động đưa lưng về phía gã, còn gã vẫn ôm chặt lấy cô để má kề má.
Phòng kế bên truyền đến tiếng đóng
– mở cửa.
Gã luồn tay vào vạt áo cô, chậm rãi
mơn trớn bên hông, say sưa cảm thụ hương thơm từng tấc da tấc thịt láng mịn quen
thuộc dưới tay mình với vô vàn quyến luyến.
“Rốt cuộc bọn họ cũng hết sức rồi
à?” Cô mở to mắt, hỏi nhẹ.
“Ừ, một đêm bảy lần là giới hạn đối
với đàn ông rồi.” Gã khàn giọng đáp.
Có trời mới biết, mỗi lần phòng kế
bên chiến đấu hăng hái, thì đã thử thách ý chí của gã biết nhường nào.
“Thế à? Vậy mai mốt anh muốn khiêu
chiến giới hạn một chút hay không?” Cô hỏi bằng ngữ điệu rất lãnh đạm.
Ầm một tiếng, cái cơ thể vất vả lắm
mới lấy lại tỉnh táo bỗng bén lửa.
“Kiều Duy Đóa, tôi có thâm thù đại
hận với em à? Sao em cứ nắn gân tôi hoài vậy?” Gã bất đắc dĩ thở dài.
Khóe môi cô khẽ cong hình nụ cười,
tâm trạng rất thư thái.
“Sao thế, anh không tự tin với bản
thân mình hả?”
“...”
“Cũng đúng, muốn phá kỷ lục của anh
chàng phòng kế bên đối với đàn ông rất gian nan. Tôi xin lỗi đã làm tổn thương
lòng tự trọng của anh, mai mốt tôi không nhắc tới nữa.” Giọng cô thản nhiên,
nhưng từng câu chữ có thể làm người ta tức điên ruột.
Để bảo vệ danh dự người đàn ông, gã
quyết định phản công. Gã xoay phắt lại đè cô xuống bên dưới, và hung hăng hôn
lên đôi môi đang âm thầm cười tươi như hoa.
“...” Cô đầu hàng. Cảm xúc mãnh
liệt nháy mắt càng quét qua giác quan của hai người, toàn thân Kiều Duy Đóa mềm
nhũn, và sa vào nụ hôn nồng nàn của gã.
Mãi đến khi gã lui ra mà cô vẫn còn
thở hổn hển.
“Cái kia của anh húc tôi