XtGem Forum catalog
Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329860

Bình chọn: 7.00/10/986 lượt.

n giúp; có thể hay không thể giúp?

Tại sao Di Phi muốn tìm Chiêu Doãn, nguyên nhân quá đơn giản: Gã chỉ có thể tìm Chiêu Doãn.

Từ khi Hách Dịch và Chương Hoa ủng hộ Di Thù lên ngôi, liên minh bốn

nước đã được thiết lập.Như thế muốn thuyết phục Hách Dịch và Chương Hoa

thay đổi phe phái, rõ ràng cực kỳ khó khăn. Có thể coi là mắt xích yếu

nhất trong phe đồng minh chính là Bích quốc, nước duy nhất quốc chủ

không tự mình đến Trình quốc. Muốn phá hoại mối liên minh này, thì phải

bắt đầu xuống tay từ đây.

Hơn nữa, so với Hách Dịch và Chương Hoa, Chiêu Doãn hiển nhiên dễ dàng bị thuyết phục hơn nhiều. Bởi vì…

“Nương nương đang nghĩ. .. tại sao? Tại sao ta lại không tìm Nghi

vương giàu nứt đố đổ vách không tìm Yên vương hùng tài thao lược, mà lại chỉ đi tìm Bích vương nền móng còn yếu?” Di Phi giơ một bàn tay lên khẽ vuốt lông mày bên trái của mình, trong nụ cười lại tràn đáy sự châm

biếm: “Đương nhiên là vì… so với hai vị hoàng đế kia, Bích vương tham

lam hơn hẳn”.

Tham lam.

Không sai, chính là từ này.

Nhớ lại vị quân vương thiếu niên luôn cười híp mắt nhưng nụ cười

không toát lên từ đáy mắt đó, Khương Trầm Ngư bất giác thấy ớn lạnh.

“Từ năm ngóai, Bích vương đã âm thầm liên hệ với đại ca của ta, nói

sẽ giúp huynh ấy xưng đế và tặng kèm các đồ vật quý hiếm như sắt bát

sắc. Chẳng ngờ tên ca ca bất tài của ta lại đem kế hoạch nói cho Di Thùà tặng sơ sắt đó cho Di Thù”.

Khương Trầm Ngư nhớ đến đầu ngọn thương bị Phan Phương đánh gãy.

“Đại ca ta vẫn luôn tưởng rằng Di Thù thực lòng muốn giúp huynh ấy,

cho nên cái gì cũng dựa vào ả, kết quả lại bị Di Thù lợi dụng, cùng với

Kỳ Úc hầu tài trí giỏi giang đó của ả mưu tính cướp thế lực, đoạt ngai

vàng của huynh ấy. Nếu như ta đoán không nhầm, hành động lần này của Kỳ

Úc hầu, Bích vương không được báo trước”.

Trái tim Khương Trầm Ngư từ từ chìm xuống: Kỳ thực nàng cũng lờ mờ

đoán được khả năng này, nhưng thấy Cơ Anh trước sau vẫn có sẵn chủ kiến

như không có chuyện gì xảy ra, nên cũng tạm gác lo lắng, nhưng bây giờ

lại bị Di Phi cố ý khơi ra, bỗng cảm thấy áp lực nặng nề ập đến.

Di Phi chớp mắt: “Cho nên, nương nương cảm thấy còn có người nào có

thể dễ dàng gây chuyện hơn vị đế vương đang Phẫn nộ này? Và có người nào có thể dễ dàng thuyết phục hơn vị đế vương tham lam này?”.

Khương Trầm Ngư mặt mày trắng bệch, trầm giọng nói: “Nhưng ngươi đựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ giúp ngươi?”.

Di Phi không trả lời ngay, gã thu lại nụ cười, chăm chú nhìn nàng với vẻ buồn bã.

Khương Trầm Ngư tiếp tục: “Như ngươi nói lúc trước, Kỳ Úc hầu là ý

trung nhân của ta, tại sao ta phải giúp ngươi để khiến hoàng thượng vì

chuyện Trình quốc đột ngột đổi chủ mà trút giận lên người trong lòng

ta?”.

Đồng tử trong mắt Di Phi bắt đầu co lại, rất lâu sau gã mới nói: “Những lời như vậy mà nàng cũng dám nói ra…”.

“Có gì mà ta không dám?”. Khương Trầm Ngư nhìn gã chằm chằm, cười

lạnh: “Ngươi cho rằng vì cái gì mà ta không chịu ngoan ngoãn làm hoàng

phi, mà lại làm một mưu sĩ có thể bị hi sinh bất cứ lúc nào? Ngươi cho

rằng vì cái gì mà ta phải dùng tấm thân nhi nữ yếu đuối này bất chấp

lành ít dữ nhiều nhảy vào vòng xoay chính trị? Ngươi cho rằng vì cái gì

mà lúc này ta phải chịu sự đối đãi vô lễ khinh bạc như thế này của ngươi ở nơi đây?”.

Di Phi nheo mắt, nén giọng xuống cực thấp cực chậm, dường như từng chữ từng chữ đều lọt qua từng kẽ răng: “Là vì Cơ Anh?”.

Khương Trầm Ngư không hề do dự đáp: “Đúng thế! Cho nên, ta sẽ không

dẫn mối giúp ngươi, ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì tốn hại đến Cơ Anh! Hãy nghe cho rõ, ta, tuyệt đối, không làm”.

Ánh mắt Di Phi liếc nhìn Hoài Cẩn nằm dưới đất.

Khương Trầm Ngư lập tức bổ sung thêm: “Dù cho ngươi có dùng tính mạng của thị nữ thân cận và ám vệ của ta để uy hiếp ta cũng vô dụng. Bọn họ

nếu chết vì ta, ta cũng lắm cũng sẽ lấy mạng đền cho họ, nhưng chuyện

không thể làm, ta vĩnh viễn sẽ không làm”.

Nét mặt Di Phi trở nên cổ quái, vì quá phức tạp mà khó có thể hiểu

được, gã dán mắt nhìn nàng, rất lâu sau vẫn không nói năng gì.

Trong bóng sáng, thiếu nữ ngồi trên ghế mày mắt như tranh vẽ, hàng mi đen rợp, ánh mắt sáng trong, khóe miệng mím chặt yếu đuối mà kiên

cường, giọng như một viên dạ minh châu phát sáng lấp lánh.

Đồng tử trong mắt Di Phi từ nhạt chuyển sang đậm, cuối cùng gã khẽ

thở dài một tiếng: “Nàng tên là Khương Trầm Ngư, là Trầm Ngư trong “trầm ngư lạc nhạn’?”.

“Chẳng phải ngươi đã biết rồi sao?”.

“Nàng chào đời vào giờ Thìn ba khắc ngày Bính Sửu tháng Canh Tí, năm nay mới mười lăm tuổi”.

Khương Trầm Ngư cảm thấy câu hỏi của gã rất kỳ quặc, không khỏi có ý đề phòng: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”.

Di Phi lấy tay vuốt mày, hơi hơi cúi đầu, cười rung cả vai, vừa cười

vừa lắc đầu than rằng: “Nhân sinh như một ván cờ, quả nhiên không sai

chút nào. Mùa xuân năm ngoái, ta từng gặp cha nàng ở Tân Châu, Cầm Tửu

hiến kế cho ta hãy xin cưới con gái của ông ta, lúc đó ta cao ngạo,

không chịu đồng ý, sớm biết người sẽ gặp là nàng…”. Nói đến đây, giọng

gã thấp dần, thấp đến mức không nghe thấy gì nữa.

M