
ám mây đen kịt đột ngột rách
toang, hắt ra một ha sáng màu đỏ đậm, ngay sau đó trời đổ mưa như trút
nước.
KhươngTrầm Ngư vén rèm ngẩng đầu nhìn ra xa, Hoài Cẩn phía sau nói:
“Bầu trời trên biển thật là kỳ lạ, ban sớm còn nắng hừng chiếu rọi, bây
giờ đã mưa tới tấp rồi”.
Bờ sông phía xa xa có một người áo xanh ô đỏ đứng xúm lại, trông cực
kỳ bắt mắt. Khương Trầm Ngư liếc nhìn họ một cái rồi quay người lấy
quyển trục trên bàn, Hoài Cẩn vội vàng tiến lên phía trước giúp nàng giở quyền trục ra, bên trong là một bức địa đồ của Bích quốc.
Hoài Cẩn nhìn tấm địa đồ một cách đò xét, nói: “Chúng ta sắp đến Hồi
thành rồi. Thành chủ của Hồi thành bây giờ là Vệ Ngọc Hành”.
“Vệ Ngọc Hành?”.
Hoài Cẩn che miệng cười nói: “Tiểu thư không nhớ sao? Hắn là võ trạng nguyên gây chấn động đế đô năm năm về trước đó. ‘Há đâu cam chịu khuất
quyền thế, Kết tóc se tơ chẳng chia lìa’, chính là nói đến hắn”.
Khương Trầm Ngư “à” một tiếng bỗng nhiên nhớ ra.
Năm năm trước, Vệ Ngọc Hành mười tám tuổi tài hoa đương thịnh, giành
được ngôi võ trạng nguyên năm Gia Bình thứ hai mươi sáu. Khi cùng văn
trạng nguyên triều kiến thiên tử, bá quan văn võ đều kinh ngạc: Hắn mặc
áo tim, mũ cao giáp bạc, mắt phượng thân rồng, nổi bật đến mức khiến cho toàn bộ đám thư sinh văn nhược xung quanh đều thất sắc lu mờ.
Năm đó trong ngự hoa viên, nụ ngọc hoa quỳnh đều bung cánh nở, cảnh
sắc tươi sáng như tuyết, nhưng lại không sánh được với nụ cười của hắn.
Con gái độc nhất của tả tướng gia Tuyên Lưu vừa gặp hắn đã đem 1òng
ngưỡng mộ. Tả tướng liền khẩn cầu tiên đế với hắn làm con rể. Ai ngờ
trước Cầm Dương điện, Vệ Ngọc Hành lại khước từ, nguyên nhân chỉ có năm
chữ – đã có vợ Đỗ Quyên.
Tuyên Lưu si mê hắn, nguyện lấy thân phận thiên kim tiểu thư tôn quý
để hai gái chung một chồng, nhưng ngày hôm sau, khi Vệ Ngọc Hành dìu
người vợ kết tóc se tơ của hắn là Đỗ Quyên tấn kiến thánh thượng, tất cả mọi người nhìn nữ nhân đó thì không thốt lên nổi nửa lời.
Bởi vì…
Nàng ta là một người mù.
Hoàng đế Hành Xu than rằng: “Bạn lúc nghèo hèn chẳng thể quên, vợ lúc tao khang không thể phụ. Thôi, thôi, thôi”.
Ba tiếng “thôi” này đã cắt đứt hoàn toàn si niệm của thiên kim tả
tướng, trở thành một giai thoại tình chồng vợ lúc nghèo hèn còn bền vững hơn vàng đá. Nhưng cũng vì thế mà để lại mầm họa khiến Vệ Ngọc Hành
thất ý chốn quan trường sau này. Trong cuộc tranh ngôi giữa thái tử
Thuyên và Chiêu Doãn, tả tướng tìm được một cái cớ để ép hắn rời đế đô,
từ đó về sau, Vệ Ngọc Hành không còn quay lại đế đô được nữa.
Không thể không thừa nhận, càng là những nhân vật đình đám, muốn nổi
danh thiên hạ thì không thể thiếu được hai chữ “địa lợi”. Bởi vì thế, Vệ Ngọc Hành rời khỏi đế đô tuy anh tài vẫn còn đó, nghĩa dũng vẫn y
nguyên, nhưng không thể nào làm được chuyện lớn. Lâu dần, mọi người quên mất còn có một người như vậy… Khương Trầm Ngư nghĩ đến đây không khỏi
có chút nuối tiếc, mong sự tiếc nuối của nàng, thuyền đã vào gần đến bờ, từ từ cập bến.
Trên bờ sông, theo tiếng hô hiệu lệnh, tiếng nhạc đón khách của Hồi
thành vang lên, thật khác với những địa phương khác, trong thứ nhạc này
tràn ngập màu sắc trang nghiêm và thê lương.
Một người đứng ra khỏi hàng, nhìn con thuyền cập bến đất mẹ, liền
bước lên phía trước một bước, ôm quyền thi lễ nói: “Vệ Ngọc Hành của Hồi thành cung nghênh chư vị đại sứ”.
Màn mưa mờ mịt, ô đỏ xoay tròn, nam tư dưới ô ngẩng đầu lên, nhướn
mày, giống như có một luồng ánh sáng rớt xuống khuôn mặt hắn, trong nháy mắt trở thành vĩnh hằng.
Mưa lớn vẫn rơi rào rào, xung quanh tứ phía, chim chóc im bặt.
Áo tím giáp bạc, độc nhất vô nhị.
Thời gian năm năm, mấy độ xuân thu, hoạn lộ mờ mịt tiền đồ tối tăm, nhưng không hề làm phong độ của hắn giảm đi phân lượng nào.
Hắn cầm một chiếc ô đỏ tắm trong mưa rào, thái độ lãnh đạm giống như một vị khách đứng ngoài cuộc.
Giây lát sau, một tiếng cười khe khẽ thong thả cất 1ên, Cơ Anh bước ra phía trước, đáp lễ: “Đã làm Ngọc Công vất vả rồi”.
Mấy chữ này giống như một chiếc khóa thần kỳ, trong khoảnh khắc sự
yên ắng được hóa giải, sự ngượng ngùng tiêu tan, thần trí của tất cả mọi người cũng quay trở lại.
Cơ Anh giới thiệu bọn Giang Vãn Y và Phan Phương với Vệ Ngọc Hành,
mọi người bắt đầu lục tục xuống thuyền, theo sau đội ngũ đón khách tiến
về phía dịch quán.
Mưa tuôn xối xả, đường trong thành lầy lội cực kỳ khó đi bánh xe
thỉnh thoảng lại lọt xuống bùn, qua mấy hồi trắc trở, khi đến dịch quán, chân người nào người nấy bê bết toàn bùn là bùn.
Hoài Cẩn không kìm được than khẽ: “Xem ra mấy năm nay Ngọc Công quả nhiên đã sa sút nhiều…”.
Khương Trầm Ngư nhíu mày: “Nói thế nghĩa là sao?”.
“Tiểu thư nhìn kiến trúc trong thành mà xem, phần lớn đều là nhà cửa
xây dựng hơn mười năm, cũ kỹ đến mức không tả nổi. Đường đi lại lầy lội
khó đi như thế có thể thấy về phương diện kiến thiết, không phải không
làm, mà là không có tiền để làm”.
“Sao em biết số tiền đó không phải đã bị hắn tham ô? Theo ta biết,
mỗi năm quốc khố đều cấp tiền trợ giúp xây dựng cho các thành”.
Hoài Cẩn