
ặt Khương Trầm Ngư đỏ bừng như phát sốt, một mặt cố nhiên là nàng
không ngờ giữa mình và Di Phi có một mối liên quan sâu xa đến vậy, một
mặt bị chấn động vì sự thực phụ thân nàng và Di Phi từng ngầm qua lại
với nhau. Nghĩ lại thái độ của phụ thân từ khi nàng đi sứ đến nay, rõ
ràng thân là thần tử của Bích quốc, nhưng lại không theo hoàng thượng
phù chính Lân Tố, cũng không theo Cơ Anh giúp đỡ Di Thù, sao lại có thể
đặt mình ngoài cuộc không hề đếm xỉa như vậy chứ. Ngẫm lại, chẳng lẽ Phụ thân chọn tam hoàng tử Di Phi sao? Mà trước đây Di Phi không chỉ âm
thầm giành được sự ủng hộ của Nghi quốc, mà cũng đã thỏa thuận được điều kiện nào đó với phụ thân nàng rồi chăng?
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác bật ra trong đầu, càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, nàng nắm chặt tay lại, cảm giác có một nỗi bất an trào
dâng trong lòng – Vận mệnh lớn mạnh như thế, phức tạp như thế, khiến
người ta kinh hãi như thế…
Khương Trầm Ngư cụp mi, cắt giọng nói pha lẫn chút mỏi mệt: “Cho nên, sở dĩ ngươi có thể thuận lợi ẩn nấp trên thuyền của chúng ta, đều là
nhờ phụ thân ta âm thầm giúp đỡ”.
“Ha ha”. Di Phi chỉ cười, nhưng nụ cười đó không nghi ngờ gì nữa đã xác minh tất cả.
“Cho nên, ngươi điều tra thân phận thực sự của ta, trong đêm khuya
khoắt đến tìm ta, bảo ta đưa ngươi đến gặp Chiêu Doãn, vì đoán chắc rằng ta sẽ không thể chối từ?”.
“Ha ha”.
“Nếu như ta từ chối, việc phụ thân ta và ngươi ngầm liên hệ với nhau
sẽ bị phơi bày hoàng thượng biết được chắc chắn sẽ nổi giận, đến lúc đó
Khương gia chúng ta sẽ là Tiết gia thứ hai?”.
Khương Trầm Ngư túm chặt ống tay áo của mình, chất lụa mềm mại biến
dạng trở nên nhàu nhĩ dưới ngón tay nàng: “Phụ thân ta xưa nay hành sự
luôn luôn thận trọng, nhưng lại để lại nhược điểm lớn như thế này cho
ngươi… Xem ra, đây không chỉ là ý của ngươi, mà cũng 1à ý của ông ấy
chăng?”.
Lần này, Di Phi không cười nữa. Gã im lặng nhìn nàng, ánh mắt dìu dịu mang lẫn chút xót thương.
Ánh mắt Khương Trầm Ngư đờ đẫn rớt xuống đất, ván nền bằng gỗ cây
dữu(5) bóng loáng bị bóng râm che phủ, giống như cuộc đời của nàng, rõ
ràng mong mỏi ánh sáng đến tột độ nhưng lại đủ thứ níu kéo, kìm chân,
không thể giải thoát.
Phụ thân của nàng nhìn tưởng nhu nhược, ngu tối vô năng.
Nhưng một người vô năng thực sự sao có thể trở thành hữu tướng của
Bích quốc suốt bảy năm? Trong quãng thời gian đó trải qua một loạt sóng
gió tiên đế băng hà, thái tử chết trận, Chiêu Doãn đoạt ngôi, Tiết gia
diệt môn, nhìn tưởng như không hề làm gì, nhưng trước sau luôn yên ổn.
Một người vô năng sao có thể bí mật huấn luyện nhiều ám vệ đến thế, ngấm ngầm bố trí thế lực đến tận các nước khác?
Phụ thân của nàng kỳ thực lợi hại hơn những gì nàng thấy, nàng biết và nàng tưởng tượng.
Lợi hại đến mức lúc này phải dùng một người ngoài để ép nàng đưa ra lựa chọn.
Hễ nghĩ đến điểm này, trái tim nàng lại đau đến mức không thể kìm nén nổi.
Việc làm của phụ thân không nghi ngờ gì nữa là muốn đối đầu với Cơ
gia, cho nên, ông đang ép nàng, ép nàng vứt bỏ công tử, toàn tâm toàn ý
bảo vệ gia tộc.
“Ngàynày…”. Khương Trầm Ngư lên tiếng, giọng nói u uất: “Quả nhiên đến rồi…”.
Ta sợ công tử lấy ta, không biết là hoa hay là phúc. Nỗi lo từ rất
lâu về trước đó, theo thời gian đã lắng kết thành lời nguyền, biến thành kiếp nạn khắc cốt ghi tâm đã đến ngay trước mắt rồi?
Bởi vì ta là con gái của Khương gia.
Nàng họ Khương, tên gọi Khương Trầm Ngư.
Một khi hai nhà nảy sinh xung đột, ta sợ, ta sẽ hi sinh công tử, lựa chọn nhà mẹ đẻ.
Một lời thành sấm truyền.
Vận mệnh.
Vận mệnh lớn mạnh, phức tạp và khiến người ta sợ hãi như thế.
Vầng thái dương từ trên mặt biển xé tầng mây nhô lên, bình minh đến trong nháy mắt, rực rỡ chói lòa.
Khương Trầm Ngư đứng ở mũi thuyền, chăm chú ngắn bình minh như một ngọn lửa đỏ, ánh sáng trong đôi mắt như ánh nắng sớm.
“Tiểu thư, về phòng nhé”. Hoài Cẩn nói.
Khương Trầm Ngư mở miệng, giọng nàng mơ mơ hồ hồ như nói mơ: “Ta từng không hiểu tại sao phu tử nói trong mệnh của ta thiếu ngọc, sẽ thành
thương tổn lớn. Ta ngỡ liên quan đến bát tự, đến ngũ hành. Nhưng ngọc
không phải kim loại không phải đá, thiếu hay không thiếu thì có quan hệ
gì? Không ngờ… thật không ngờ…”.
Tiểu thư…”.
“Hoài Cẩn, rõ ràng ta đã có em và Ác Du, tại sao vẫn còn vô duyên với ngọc?
“Tiểu thư…”.
“Rõ ràng không phải tin số mệnh. Nhưng, e rằng ta thực sự bị nguyền rủa cũng không chừng”.
“Tiểu thư…”. Bộ dạng của Hoài Cần như chực khóc đến nơi.
Khương Trầm Ngư quay người, nhìn thẳng vào nàng ta, bỗng mỉm cười,
sau đó lại nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng ta nói: “Cho dù thế nào, ta đã có ba mươi sáu ngày này. Ta phải… cảm tạ ba mươi sáu ngày này. Trong ba
mươi sáu ngày này, ta rất vui. Thực sự, thực sự rất vui”.
“Tiểu thư…”.
Khương Trầm Ngư quay người nhìn biển lớn xán lạn không chớp mắt, rành rọt nói: “Hoài Cẩn, em nhìn xem, ánh dương đẹp làm sao”.
Ánh dương đẹp làm sao.
Thế nhưng, lần này nó không mang đến những ngày tháng hi vọng. Mà sẽ mang tới sự hủy điệt thiêu đốt hết thảy.
Một tia sét rạch ngang bầu trời, những đ