pacman, rainbows, and roller s
Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329841

Bình chọn: 8.00/10/984 lượt.

lắc đầu đáp: “Không đâu! Ngọc Công tuyệt đối không tham ô!

Một người,chính trực thà đắc tội với tả tương chứ tuyệt đối không vứt bỏ người vợ mù của mình không thể làm cái chuyện bẩn thỉu như tham ô

được!”.

KhươngTrầm Ngư thấy vẻ nghiêm tức hiếm thấy của Hoài Cẩn, bèn cười

cười không nói tiếp nữa, mà theo đám người đi vào trong dịch quán. Dịch

quán chẳng qua chỉ là một dãy nhà ngói, tương đối cũ kỹ, may mà được

quét dọn rất sạch sẽ, trong sân còn trống rất nhiều loại cây cỏ, xanh

tốt um tùm, tắm mưa mà nở, khiến khung cảnh trở nên rạng rỡ hơn hẳn.

Khi Khương Trầm Ngư đi qua một hàng cây trong đó, nàng khẽ “ồ” một tiếng.

Giang Vãn Y ngoái đầu lại hỏi: “Sao thế?”.

“Lán cánh cúc”.

Lời vừa thốt ra, không chỉ Giang Vãn Y mà cả đám Cơ Anh và Tiết Thái phía trước cũng lần lượt quay đầu lại.

Lan cánh cúc là một loài quý hiếm trong họ nhà lan, vì cánh hoa giống cánh hoa cúc nên có tên gọi như vậy. Cây hoa trong sân lúc này màu sắc

càng thuần túy cánh hoa nở bung, nở hơn hai mươi cánh, cực kỳ hiếm thấy, đã quý lại còn hiếm hơn!

Giang Vãn Y không kìm được hơi quỳ xuống ve vuốt một chiếc lá hoa,

trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc, than: “Loài hoa này xưa nay đều nở vào hết cuối đông đầu xuân, mà bây giờ đang là mùa hạ…”.

“Không chỉ như thế”. Khương Trầm Ngư giơ tay ra chỉ: “Nhìn xem, bên kia còn có hoa súng”.

Trong đầm phía không xa, mấy bông súng tím nở rộ, màu sắc rực rỡ, cực kỳ diễm lệ, nhụy vàng óng ả, từ nhụy đến cánh sắc tím càng lúc càng

đậm, cuối cùng chuyển hẳn thành tím biếc.

Lan cánh cúc, hoa súng, bình thường có thể gặp được một trong số

chúng đã là may mắn, lúc này lại có thể thấy ở cùng một nơi, hơn nữa lại còn mọc trước căn nhà ngói xấu xí này, chẳng phải sẽ khiến những người

đi đường có nằm mơ cũng không ngờ rằng, cách họ một bức tường lại là nỗi nối tiếc cả đời sao.

Khương Trầm Ngư không kìm được hỏi: “Thợ làm vườn ở đây là ai?”.

Vệ Ngọc Hành quay người lại, lạnh nhạt đáp: Hoa cỏ chốn này đều do một tay nội tử trống”.

Một tràng xuýt xoa vang lên, ai cũng biết thê tử của hắn là một người mù, nhưng nàng ta lại có thể trồng được loại hoa hiếm cớ mà ơi thợ giỏi phải sầu não vì không trồng nổi, sao có thể không khiến người ta sững

sờ kinh ngạc?

“vậy phu nhân bây giờ ở đâu? Có thể cho phép ta bái kiến được

không?”. Khương Trầm Ngư giải thích: “Là như thế này, sắp đến ngày sinh

nhật của gia mẫu, người rất yêu hoa lan, nếu có thể học được cách trồng

loài hoa này…”.

Hai hàng lông mày Vệ Ngọc Hành hơi nhíu lại một chút, hắn thấp giọng đáp: “Bệnh nằm trên giường, không hẹn gặp khách”

“Vậy à”. Khương Trầm Ngư khó giấu vẻ thất vọng, đành lùi ra sau mấy bước, hòa lẫn vào trong đám người.

Ánh mắt Cơ Anh dừng lại trên người nàng một lát rồi quay người bước tiếp, đoàn người lại chầm chậm bước vào nhà.

Tiệc trong nhà đã được bày biện sẵn, mọi người lần lượt ngồi vào bàn, theo lệ Khương Trầm Ngư vẫn ngồi bên cạnh Giang Vãn Y, Giang Vãn Y thấy nàng cúi đầu chau mày ra chiều buồn bã không vui, bèn ghiêng người qua

thì thầm: Ta tìm cơ hội khám bệnh cho Vệ phu nhân, rồi sẽ đưa muội đi

cùng”.

Khương Trầm Ngư nghe xong liền ngẩng đầu mỉm cười.

Bên kia, Vệ Ngọc Hành rót đầy chén rượu, nâng chén mời Cơ Anh: “Hầu

gia đường xa quay về, Ngọc Hành thay mặt các sơn thành chốn biên cương

mời hầu gia một chén”.

“Ngọc Công, mời”. Cơ Anh đáp lễ, uống cạn chén rượu, hai hàng lông

mày khẽ động, khẽ tới mức gần như không thấy được nhưng trong nháy mắt

sắc mặt lại bình thường tươi cười nói: “Cách biệt may nắm, cây hải đường mà Ngọc Công, đích thân trồng trong Hàn Du viện năm đó đã cao hơn hai

trượng rồi”

Gương mặt vốn thừa nghiêm trang, thiếu thoải mái của Vệ Ngọc Hành vì

câu nói đó mà tươi tỉnh lên ít nhiều, ngậm ngùi nói: “Vốn dĩ lúc mua là

một cây bệnh, tất cả mọi người đều nói nó không sống nổi”.

“Ta vẫn nhớ vì cái cây này mà Ngôn Ông đánh cược với ngươi…”.

“Ha ha! Ngôn Duệ là đệ nhất trí giả đời nay, học rộng hiểu nhiều,

kiến thức phi phàm, những sự vật mà ông ta đã nhận định không bao giờ

sai. Đáng tiếc, ông ta thật không thể nào ngờ…”.

“Ông ta không thể nào ngờ rằng, không chỉ có một vị võ trạng nguyên

yêu hoa như tính mạng, mà vị võ trạng nguyên này còn có một vị thê tử

tinh thông trồng hoa. Được sự chuyên tâm chăm chút của hai người, cây

hải đường đó đã sống được”.

“Đúng thế…”. Vệ Ngọc Hành nói, mắt nhìn ra xa, hắn vốn dĩ dung mạo

anh tuấn phi phàm, lúc này hàng lông mày giãn ra, ánh mắt dịu dàng, hơi

tươi cười, trông lại càng phong độ ung dung: “Ngôn Ông thua cược, ở nhà

hạ quan nửa năm đem hết sáng tác lúc bình sinh của ông ta khắc vào thẻ

tre. Lúc rời kinh, tất cả mọi thứ đều vứt bỏ, duy chỉ có sổ sách này là

hạ quan không nỡ vứt, đành thuê một chiếc xe trâu thồ đi, vì thế mà chậm tới Hồi thành mất mười ngày… Nội tử đến nay vẫn . Còn giữ những cuốn

thẻ tre này, ngày ngày sờ để đọc”.

Cơ Anh nhíu mày nói: “Nếu là ta, rề rà hơn mười tháng ta cũng phải

mang theo, số thẻ tre Ông Lão tự tay khắc, e là trong thiên hạ chỉ có

một bộ này… Hai năm trước, sau khi ông ta gác bút vi