The Soda Pop
Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328650

Bình chọn: 8.00/10/865 lượt.

gắng nén nỗi đau đớn chua xót không tên trong lòng lại, nhìn về phía Hy Hòa, nở một nụ cười: “Ta dùng thứ này đổi với phu nhân, phu nhân đưa Tiểu hồng cho ta, để họ đưa chàng đi ngủ, được

không?”. Vừa nói vừa ra hiệu cho Hoài Cẩn ở phía sau đem đồ tới.

Hoài Cẩn đặt tay nải trên vai xuống, nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một chiếc áo bào trắng được gấp vô cùng ngay ngắn.

Trong tích tắc đôi mắt Hy Hòa sáng rực.

Khương Trầm Ngư đón lấy chiếc áo bào trắng từ tay Hoài Cẩn, chậm rãi

bước đến trước mặt Hy Hòa, không nói thêm gì nữa chỉ bình tĩnh đưa chiếc áo bào trắng ra, sau đó nhìn thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong chớp mắt

nét mặt trở nên rúm ró, bởi bao tình cảm chất chứa trong tâm khảm tích

tụ lâu ngày đã lên tới đỉnh điểm, giờ đây ầm ầm sụp đổ.

“Cạch” một tiếng, chiếc hòm gỗ rơi xuống đất, Hy Hòa run rẩy túm chặt lấy chiếc áo bào trắng. Đám thị vệ nhanh như chớp lao qua nhặt lấy

chiếc hòm, mang tới trước mặt Chiêu Doãn Chiêu Doãn liếc nhìn chiếc thủ

cấp trong hòm một cái, ánh mắt đau đớn, vội quay mặt qua chỗ khác, trầm

giọng nói: “Đem đi xử lý cẩn thận, chuẩn bị hậu táng”.

“vâng!”. Hai tên thị vệ vội vàng hộ tống chiếc hòm rời đi. Còn bên

kia, Hy Hòa đang vùi mặt trong chiếc áo bào trắng, tham lam hít hà mùi

hương trên chiếc áo, toàn thân co rúm lại, khóc thút thít.

Thấy nàng ta thất thố như thế, Chiêu Doãn vừa uất hận lại vừa thương

xót, bất giác đi đến nói: “Đừng làm ồn nữa, mau đứng dậy cho trẫm…”. Y

vừa chạm vào vai Hy Hòa liền bị nàng ta cắn mạnh vào tay, rồi nàng ta

vừa lăn vừa bò trên mặt đất để trốn tránh.

“Nàng!”.

Thấy Chiêu Doãn sắp nổi giận, Khương Trầm Ngư vội dịu dàng gọi một tiếng: “Hoàng thượng…”.

Chiêu Doãn hết nhìn nàng lại nhìn Hy Hòa trên mặt đất, ánh mắt lóe

sáng, sau đó lại tối sầm, thở đài nói: “Thôi… mấy người đến đây, đỡ phu

nhân về cung, không được để nàng ấy ngồi dưới đất”.

Đám cung nhân ai nấy mặt mày khó coi. Bộ dạng Hy Hòa như thế, rành

rành là từ chối bất cứ người nào lại gần, đến hoàng đế nàng ta còn cắn,

huống hố chỉ là bọn nô tài tép riu. Hơn nữa, hoàng thượng vẫn không nỡ

làm tổn thương vị sủng phi này, bọn họ nhẹ chân nhẹ tay không được, nặng tay cũng không xong, biết phải làm sao đây?

Trong lúc đám đông âu sầu khổ não, không biết làm thế nào thì Khương Trầm Ngư bước lên nói: “Để ta thử xem”.

Mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm, thiện cảm đối với vị Thục phi này cũng vì thế mà tăng thêm mấy phần.

Khương Trầm Ngư bước đến trước mặt Hy Hòa, lặng lẽ chăm chú nhìn nàng ta một lúc, thấy cả người Hy Hòa đều đang run rẩy rõ ràng là thực sự

đau thương đến tột độ, trong lòng không khỏi thương xót, bi thương xen

chút ngưỡng mộ, cuối cùng ngưng kết thành sự dịu dàng: “Phu nhân… không

vá áo giúp Tiểu Hồng ư?”.

Hy Hòa chấn động một lúc, ngây ngô ngẩng đầu lên. Khương Trầm Ngư chỉ chỉ vào chiếc áo bào trắng: “áo bị rách rồi kìa”.

Lúc này dường như Hy Hòa mới phát hiện trên áo còn một lỗ thủng, ngây dại mở chiếc áo ra, nhìn lỗ hổng lớn bị gió lùa vào kêu phù phù, trong

phút chốc nước mắt sa xuống, không nói câu gì, loạng choạng đứng đậy cầm chiếc áo rồi quay về điện.

Nàng ta vừa vào điện, mọi người cũng lần lượt thở phào bước vào theo.

Khi Khương Trầm Ngư bước vào trong điện, thì đã thấy Hy Hòa cầm kim

chỉ bắt đầu vá chiếc áo bào trắng, thần tình chăm chú mà bình tĩnh, ánh

tà dương len qua cửa sổ đang mở ở bốn bức tường chiếu vào trong, chiếu

lên người nàng ta, mái tóc đen nhánh cùng chiếc áo bào trắng tựa tuyết

tôn lẫn nhau, hai sắc màu đối lập rõ ràng như thế, tạo thành một bức

tranh cực kỳ trang nhã, in đậm trong tâm trí mỗi người.

Chiêu Doãn bỗng quay người, bước đi không nói một lời.

Khương Trầm Ngư im lặng bước theo.

Những thị vệ, thái giám khác cũng lần lượt theo sau, nhưng vẫn rất dè chừng giữ một khoảng cách nhỏ với hai người bọn họ.

Đi được một lúc, Khương Trầm Ngư phát hiện Chiêu Doãn không có ý định về ngự thư phòng mà đang đi loanh quanh không mục đích trong hoàng

cung, hơn nữa càng đi lại càng đến nơi hẻo lánh, nhà cửa thưa thớt, cỏ

cây um tùm, một nơi nàng chưa từng đến bao giờ.

Tiếp theo Khương Trầm Ngư phát hiện, đây vốn là điểm tận cùng của hồ Phượng Thê.

Hồ Phượng Thê là danh thắng nổi tiếng nhất của hoàng cung Bích quốc,

mà cầu Động Đạt chính là tâm điểm của bức tranh ấy. Tiết Thái đã từng

vung roi ngựa làm kinh động xe ngựa của Hy Hòa phu nhân, hại nàng ta rơi xuống nước ở chỗ đó. Vì thế, từ trước tới nay, Khương Trầm Ngư cứ tưởng cầu Động Đạt là toàn bộ của hồ Phượng Thê, bây giờ nhìn thấy nơi đây

mới hay, hóa ra điểm cuối của hồ lại tiêu điều như thế này.

Tuy là mùa hè nhưng cỏ cây vẫn thưa thớt, mọc lên lởm chởm nửa xanh

nửa vàng, mấy gian nhà ngói xiêu vẹo ngả nghiêng đã mục nát đến quá nửa, cho thấy đã rất lâu rồi chưa có ai đến đây. Thỉnh thoảng vẳng tới tiếng “quạ quạ” của con quạ bay vụt qua trên nhưng cành khô khiến cảnh sắc

càng thê lương hoang tàn.

Khương Trầm Ngư hơi đăm chiêu nhìn Chiêu Doãn – Y cố tình hay vô ý

đến chỗ này? Nếu nàng đoán không nhầm, nơi này… chính là chỗ ở của Chiêu Doãn lúc còn nhỏ.

N