
ta thành như thế, là ai đã an bài vận mệnh của ta trước cả khi
ta ra đời? Được, họ đã đẩy ta lên ngôi báu cửu ngũ chi tôn, thì cũng
chính họ phải chịu hậu quả này. Họ cho rằng ta sẽ biết ơn, sẽ báo đáp
họ? Nằm mơ! Trước kia ta chưa đủ lông cánh, cho nên phải dựa vào Cơ Anh, nhưng bây giờ khác rồi, thiên hạ đều là của ta! Quyền thế cũng đều là
của ta! Những khổ sở mà ta phải chịu, ta đều trả lại từng chút từng chút một! Chỉ một gia tộc cỏn con có là gì? Cha mẹ sinh ra ta nhưng không
nuôi dưỡng ta có là gì? Ca ca vỗn dĩ phải đi con đường của ta nhưng vì
may mắn mà tránh được có là gì? Tất cả có là gì? Có là gì?”.
Là nhiều năm về trước, một ngọn đèn cô lẻ chiếu sáng trong mật thất,
chiếu sáng người đó gương mặt cuồng dại, xông đến trước mặt chàng gào
lên, nợ ta, nợ ta, đời này kiếp này ngươi đều nợ ta!
Khương Trầm Ngư nhìn Chiêu Doãn gào thét, cũng không khuyên can, mà chỉ lạnh nhạt đứng nhìn.
Chiêu Đoãn… năm đó không phải cũng nói với Cơ Anh những lời giống thế này sao? Khi y quyết ý cướp Hy Hòa, khi Cơ Anh biết tin đã xông vào
hoàng cung tìm y đối chất, cũng chính những lời này của y cuối cùng đã
khiến Cơ Anh lòng như tro tàn?
Người và người, quả nhiên là… không giống nhau.
Có công tử như thế này.
Cũng có đế vương như thế này.
Khương Trầm Ngư không nhịn được mỉm cười chua chát, thấp giọng nói:
“Đúng thế. Là vì quá đau khổ, là vì quá trầm trọng, cũng là vì quan điểm khác nhau, đạo chẳng cùng đường.. Chúng ta đều vì những nguyên nhân như thế này như thế kia mà vứt bỏ gia tộc, chỉ có công tử, rõ ràng rất coi
thường hành vi tư lợi làm rối loạn kỷ cương, rất ghét thói xấu tham tiền hám sắc, nhưng vì những người đó đều là người thân, cho nên, chàng lặng lẽ gánh chịu, kiên trì, không từ bỏ, mà dùng phương thức nhu hòa nhất
của bản thân để thay đổi gia tộc… Đây chính là điểm khác biệt giữa hoàng thượng, thiếp và công tử”.
Khóe mắt Chiêu Doãn co giật, giống như bị câu nói cuối cùng đâm trúng.
“Cơ gia không tham ô, thế thì tiền trong quốc khố đi đâu?” Khương
Trầm Ngư chuyển chủ đề: “Ngày hai mươi mốt tháng chín, ở hồ Phượng Thê
thiếp bỗng nhìn thấy một chiếc thuyền chèo từ trong Đoan Tắc cung ra,
trên thuyền có hai người, một là Suy Ông Ngôn Duệ danh tiếng lẫy lừng”.
“Cái gì? Ông Lão tới hoàng cung”. Hy Hòa ngạc nhiên.
“Khi ấy ta cảm thấy rất kỳ quái, tại sao Ngôn Duệ lại không kèn không trống vào cung? Tại sao sau khi vào cung Ngôn Duệ không tìm người quen
cũ là phu nhân mà lại đến. Đoan Tắc cung? Tại sao Ngôn Duệ sớm không về
muộn không về lại trở về đúng ngày làm lễ cho công tử… Ta nghĩ kiểu gì
cũng không ra. Bây giờ ngẫm lại, khi đó ta quá chú ý đến Ngôn Duệ, nhưng lại bỏ qua một việc khác gần ngay trong gang tấc, đó là người thứ hai”.
“Người thứ hai?”.
“Đúng thế. Khi đó trên chiếc thuyền nhỏ còn có người thứ hai. Nhưng
vì khi ấy người đó đang chèo thuyền, thân hình lại nhỏ thó dung mạo bình thường, cho nên ta cứ tưởng là cung nữ của Đoan Tắc Cung, nên không để
tâm, bây giờ mới biết, ta đã cực kỳ sai lầm, người đó chính là Cơ Hốt”.
Khương Trầm Ngư quay sang Chiêu Doãn nói: “Thiếp nói có đúng không?
Hoàng thượng”.
Chiêu Doãn cười lạnh lùng, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.
Khương Trầm Ngư lại nói tiếp: “Đúng như những gì ta đã nói, nếu Liên
thành bích có thể là một người, tại sao Tứ quốc phổ nhất định phải là
sách? Số tiền trong quốc khố đó đi đâu? Số ám vệ giống như Điền Cửu bên
cạnh hoàng thượng không ít, là ai đã thay hoàng thượng huấn luyện tử sĩ? Là ai giăng mạng lưới tình báo khắp nơi, để chuyện phát sinh vào ngày
mười chín tháng chín ở Giang Đô, hai ngày sau đã được truyền đến đế đô?
Xâu chuỗi tất cả những điều này với nhau, một câu trả lời đã trở nên vô
cùng rõ ràng…”.
Hy Hòa giọng run run nói tiếp: “Là Cơ Hốt… Cơ Hốt là Tứ quốc phổ?”.
“Nói chính xác là Ngôn Duệ. Cơ Hốt có lẽ là đệ tử của ông ta, cũng có thể là tình nhân của ông ta… Điều này bây giờ vẫn chưa thể khẳng định”.
Chiêu Doãn cười lạnh nói: “Sao? Trên đời này còn có chuyện mà hoàng
hậu chưa thể khẳng định ư? Hoàng hậu không phải điều gì cũng biết sao?”.
Khương Trầm Ngư không bị y khích bác, vẫn rất bình tĩnh trả lời: “Chỉ cần cho thiếp thêm một chút thời gian, thiếp nhất định có thể tra ra”.
Lại một lần nữa Chiêu Doãn ngậm miệng.
Khương Trầm Ngư không thèm đếm xỉa đến y nữa mà quay sang nhìn Hy
Hòa: “Để ta nói tiếp, nói cho phu nhân biết vì sao cái ngày hai mươi
chín tháng ba đó, công tử không đến theo hẹn được”.
Cuối cùng nàng đã nói đến vấn đề Hy Hòa quan tâm nhất mắt của Hy Hòa
bỗng chỗc đỏ hoe, túm chặt vạt áo trước ngực cả người hơi run run.
Thấy dáng vẻ Hy Hòa như thế, trong lòng Khương Trầm Ngư thầm thở dài
một tiếng, chẳng phân rõ được là bản thân thương tiếc hơn hay là đau đớn hơn. Chỉ có thể khẳng định một điều, tạo hóa trêu ngươi, vận mệnh
thường luôn tàn khốc, cho dù là với nàng, với Hy Hòa… hay là với Cơ Anh.
Một ngày tháng ba, Chiêu Doãn ra khỏi cung nhìn thấy phu nhân, sau đó, quyết định muốn có được phu nhân”.
Hy Hòa cắn chặt môi, lúc này lời Chiêu Doãn nói hôm ấy tái