
đều biết: Hóa ra Nghi vương bệ hạ cũng một
lòng thầm thương trộm nhớ Hy Hòa phu nhân của nước ta, chẳng trách khi
phu nhân còn sống, ngài lén lút đến Bích quốc mấy lần! Đến nay, khắp đầu đường ngõ phố đều lưu truyền một quyển thoại bản ‘Mộng hoa hạnh’, trong đó ám chỉ Hy Hòa phu nhân một đời làm chúng sinh điên đảo, có mắc mứu
tình cảm với vô số đế vương khanh tướng, từ ngữ sinh động linh hoạt,
cũng khá dễ đọc, vi thần mua một cuốn, hoàng thượng có muốn đọc không?”. Vừa nói, vừa rút một cuốn sổ bìa màu xanh lam từ trong người ra, trình
lên trước mặt Khương Trầm Ngư.
“…”. Khương Trầm Ngư dán mắt vào ba chữ “Mộng hoa hạnh” viết xiêu
xiêu vẹo vẹo trên bìa sách, mí mắt giật giật một hồi, cuối cùng gượng
gạo đẩy nó ra, nói với Tiết Thái: “Chúng ta tiếp tục đi. Núi Hướng Dương cao chín mươi tư trượng thật à?”.
Tiết Thái gật đầu: “Đã từng cao hơn trăm trượng, nhưng gió sương ăn mòn, bây giờ thành thấp như vậy”.
Người áo tím thấy không có ai đếm xỉa đến lời mình nói, đành hụt hẫng cất cuốn sách đi, ngoan ngoãn tìm chỗ ngồi xuống.
Di Phi sán lại, vỗ lên vai y, ra chiều thần bí nói: “Chỗ ta còn bản chưa bị cắt xén, có đọc không?”.
Người áo tím giật thót người, vội vàng nhìn sắc mặt Khương Trầm Ngư,
thấy nàng thần sắc bình thường, có lẽ là không nghe tháy câu ban nãy,
bấy giờ mới an tâm, cũng không nói gì, chỉ thò tay ra dưới gầm bàn.
Di Phi chớp chớp mắt, giơ một ngón tay lên: “Một quyển một trăm lượng…”.
“Ngươi…”.
“Chê đắt à, thế thì không bán nữa”. Di Phi nhướng mày, quay người ra vẻ định bỏ đi.
Người áo tím vội vàng kéo gã lại, không lằng nhằng nhét một thỏi bạc cho gã.
Di Phi cười hì hì, cũng rút một cuốn sách từ trong người ra. Tất cả
đều phát sinh dưới gầm bàn thần không biết quỷ không hay – nhưng không
lọt qua nổi cặp mắt của Tiết Thái.
Đầu mày của hắn cau lại càng chặt hơn, cuối cùng trừng mắt nhìn
Khương Trầm Ngư, hạ giọng nói: “Bọn họ làm bậy như thế, hoàng thượng
cũng không quản?”.
Khương Trầm Ngư mỉm cười, dễ tính nói: “Đấy là bản tính của con người, cấm cũng không được, cứ mặc họ”.
Tiết Thái nhìn nàng chăm chú một lúc, “hừ” một tiếng, bất mãn nói:
“Chẳng qua hoàng thượng nghe Hách Dịch không thành thân, cho nên tâm
trạng vui vẻ mà thôi…”.
Vì giọng nói của hắn thực sự rất nhỏ, nên nhất thời Khương Trầm Ngư chưa nghe ra: “Hả? Ngươi nói cái gì?”.
“Không có, thần chẳng nói gì cả”. Tiết Thái không nói gì nữa, lại vùi đầu vào đống sổ sách, không ngẩng đầu lên nữa.
Tuyết bên ngoài rơi càng lúc càng lớn.
Nháy mắt đã lại đến giao thừa.
Tân Dã đã lên bốn tuổi, nhưng vẫn chưa biết nói, tính cách cũng khá
hướng nội, hay ngồi một mình ngẩn ngơ, nhìn không có vẻ gì là hoạt bát
nhanh nhẹn, khiến một đám cung nhân lo lắng đến chết đi được.
Sáng sớm ngày giao thừa, Khương Trầm Ngư đã đến tẩm cung của thái tử, đích thân mặc quần áo cho nó. Tuy nó phát triển chậm về các phương diện khác, nhưng vóc dáng lại lớn rất nhanh, khuôn mặt đều tập trung hết
những ưu điểm của Chiêu Doãn và Họa Nguyệt, vô cùng vô cùng tuấn mỹ. Rất nhiều người già trong cung nói, thậm chí còn đẹp hơn cả Tiết Thái năm
xưa. Vì thế, khi chọn xiêm y cho nó, nàng cũng dụng tâm: Một chiếc áo
bông nhỏ, mặt ngoài là hoa vàng nền đỏ, thêu hoa văn chìm hình con rồng
vàng nhỏ bốn móng, mặt trong nụ hoa màu hồng phấn trên nền màu vàng mơ,
cổ áo và tay áo đều chần một vòng lông chồn màu trắng như tuyết, làm nổi bật gương mặt nhỏ ngây thơ, đáng yêu không tả xiết.
Khương Trầm Ngư nhìn rất thích, không kìm được bẹo má nó: “Trắng như đánh phấn tạc ngọc, chính là nói con đó”.
Tân Dã giương đôi mắt to tròn, đen láy như sơn, nhìn nàng không chớp
mắt, ngũ quan vô cùng thanh tú nhưng biểu cảm vẫn đờ đẫn, cũng không
biết nghe có hiểu không.
Khương Trầm Ngư thầm thở dài trong lòng, đội mũ lên cho nó rồi nắm tay nó nói: “Đi thôi. Hoàng di dẫn con đi cắt mai”.
Cái gọi là cắt mai là một tập tục mới thịnh vài năm gần đây, trước
đêm trừ tịch, cắt một cành hoa mai vùi xuống đất, ngụ ý “cắt bỏ vận xui, để điềm gở quay về với cát bụi”.
Trong cung vốn không có mai đỏ, nên đã đặc biệt trồng mấy cây bên ngoài n Phái cung.
Sau khi xưng đế, Khương Trầm Ngư đã chuyển đến Cảnh Dương điện, nơi ở cố định của hoàng hậu các đời – n Phái cung bị bỏ trống. Lúc bấy giờ đi đến trước n Phái cung không người ở, thấy các cung nữ thái giám đã
chuẩn bị xong xuôi từ lâu, đang đứng chờ dưới gốc cây. Trong cảnh tuyết
trắng giăng trời, mấy cây mai ngạo nghễ bung cánh nở, từng đóa từng đóa
đỏ tươi, phong cảnh cực kỳ trang nhã.
Cung nữ bê một chiếc khay bằng gỗ mun lên, vén lớp khăn nhiễu điều
ra, bên trên có đặt một cây kéo mới, trên kéo còn buộc dây tơ bảy màu.
Màu sắc của dây tơ này cũng được chọn cẩn thận, xanh xanh đỏ đỏ, nhìn
rất vui mắt.
Thái giám giữ thang thật chắc chắn, Khương Trầm Ngư cầm kéo bước lên thang.
Kể ra thì đây thực chất là một phong tục rất đáng ghét, đặc biệt là
nhát kéo đầu tiên của mỗi năm đều phải do hoàng thượng đích thân cắt,
hơn nữa cây mai càng cao càng tốt. Nghi quốc và Yên quốc thì không sao,
hoàng đế đều là nam, n