
ng một biểu cảm khiến cả đời này ta mãi mãi không
quên, nói từng tiếng: “Hy vọng em và Ác Du có thể giúp ta bình an, bổ
sung những gì ta thiếu”.
Ba năm sau, lời đoán mệnh năm đó của tiểu thư đã ứng nghiệm.
Nam tử mà nàng một lòng ngưỡng mộ, gần như sắp trở thành phu quân của nàng, chỉ trong một đêm, vì một đạo thánh chỉ mà biến thành người qua
đường.
Nam tử đó ôn nhuận như ngọc, người đời gọi là Kỳ Úc.
Mệnh lý thiếu ngọc, hóa ra chỉ… ngài.
Đầu hạ ba năm sau, ta theo tiểu thư đến Trình quốc, tại đó, tiểu thư gặp lại Kỳ Úc hầu. Sau đó, tiểu thư cùng ngài về Bích quốc.
Từ Lô Loan đến Thanh Hải, ba mươi sáu ngày.
Tiểu thư dùng thời gian ba mươi sáu ngày đó ở bên Kỳ Úc hầu nhiều
nhất có thể. Mỗi ngày từ giờ Tị nàng đã đến bái kiến ngài, cùng tiểu
công tử của Tiết gia đánh cờ, chơi đàn, đun trà mài mực, nghị sự trong
thư phòng. Cứ như thế cho đến giờ Dậu, về phòng rồi cũng không ngơi
nghỉ, mà lại đọc hàng đống, hàng đống y thư, đọc một lèo đến đêm khuya.
Nàng luôn là một mỹ nhân, nhưng khoảng thời gian đó, nàng gần như
không hề che giấu, phô bày triệt để vẻ đẹp của mình, trở nên rực rỡ,
tươi sáng, thu hút như ánh dương trên mặt biển.
Những người đi theo đều rất kinh ngạc, họ không biết cái gì đã khiến
cho sư muội của Đông Bích hầu, người vốn cực kỳ kín đáo giấu mình, thay
đổi chỉ trong một đêm. Cho dù trên mặt nàng vẫn còn vết bớt, cho dù nàng vẫn khoác lên người chiếc áo choàng đen, nhưng mỗi người đều cảm nhận
được sự đổi thay của nàng.
Nàng càng u uất, lại càng rực rỡ.
U uất và rực rỡ vốn là hai tính chất hoàn toàn khác nhau, nhưng lại đồng thời bộc lộ trên người nàng.
Khi nàng mỉm cười với người khác, mọi người có thể nhìn thấy đóa hoa
nở trong đáy mắt nàng, khi nàng im lặng, lại phảng phất bi thương như
tuyết bay trong gió.
Mọi người đều kinh ngạc, họ xì xào bàn tán, dò đoán sau lưng. Nhưng
không một ai biết được đáp án thực sự. Có lẽ chỉ có ta là biết được đáp
án đó.
Chính bởi vì ta biết đáp án, cho nên mỗi lần nhìn thấy tiểu thư như thế ta lại thấy buồn.
Khi thuyền đến bến cuối cùng – Nguyên Châu là vào một buổi sớm mai.
Tiểu thư cả đêm không ngủ, gần đến giờ Dần, tiểu thư hỏi ta, có thể cùng tiểu thư lên mũi thuyền ngắm mặt trời mọc hay không.
Chúng ta đi lên trên sàn tàu, khi ấy mặt biển vẫn đen ngòm, chỉ có
ánh đèn trên thuyền tỏa ra thứ ánh sáng vàng vọt, mờ mờ chiếu sáng mọi
thứ trước mắt.
Tiểu thư cứ thế đứng trên mũi thuyền, hứng gió biển, im lặng không nói một l ời .
Nhưng sau đó, mặt trời ló dạng.
Vầng sáng trong nháy mắt đã chiếu rọi cả thế gian.
Trong khoảnh khắc quang ảnh giao nhau đó, dường như ta đã nhìn thấy
tiểu thư khóc, nhưng khi nhìn lại, trên gương mặt nàng không hề vương
dấu lệ. Nàng chỉ chăm chú nhìn mặt biển đang sáng bừng như lửa cháy,
lặng lẽ nhìn, nhìn đăm đắm, như thể muốn nhìn như thế đến tận khi thiên
hoang địa lão.
“Tiểu thư, về phòng nhé?”.
“Ta từng không hiểu, tại sao phu tử lại nói mệnh lý của ta thiếu
ngọc, sẽ thành thương tổn lớn. Ta ngỡ liên quan đến bát tự, đến ngũ
hành. Ngọc không phải kim loại không phải đá, thiếu hay không thiếu thì
có quan hệ gì? Không ngờ… thật không ngờ…”. Giọng nói của nàng mông lung như nói mơ.
“Tiểu thư…”.
“Hoài Cẩn, rõ ràng ta đã có em và Ác Du, tại sao vẫn còn vô duyên với ngọc?”.
“Tiểu thư…”.
“Rõ ràng ta không tin số mệnh. Thế nhưng, e rằng ta thực sự bị nguyền rủa cũng không chừng”.
“Tiểu thư…”, ngoài tiếng gọi này ra, ta không biết nên nói gì.
Tiểu thư quay người lại, nhìn thẳng vào ta rồi bỗng nở nụ cười giống
như bảy năm về trước, ngày đầu tiên ta bước vào tướng phủ, trong màn mưa nàng ngẩng đầu lên mỉm cười với ta. Cảnh tượng xưa cũ trùng khớp với
cảnh tượng lúc này, mắt ta bỗng dưng ươn ướt.
Tiểu thư giơ tay ra, khẽ nắm tay ta, cười nói: “Cho dù thế nào, ta đã có ba mươi sáu ngày này. Ta phải… cảm tạ ba mươi sáu ngày này. Trong ba mươi sáu ngày này, ta rất vui. Thực sự, thực sự rất vui…”.
“Tiểu thư…”.
“Hoài Cẩn, em nhìn xem, ánh dương đẹp làm sao”. Tiểu thư chăm chú nhìn mặt biển sáng bừng trước mắt, nói như vậy.
Gió biển thổi bay phần phật mái tóc và chiếc áo choàng đen của nàng, làn da của nàng trắng trong như bạch ngọc.
Ta vĩnh viễn không thể quên cảnh tượng này.
Bởi vì, đó là buổi sáng cuối cùng tiểu thư ở trên biển. Cũng là buổi sáng cuối cùng nàng ở bên Kỳ Úc hầu.
Sau ngày hôm đó, tiểu thư đã triệt để, hoàn toàn đánh mất “ngọc duyên”
trong mệnh lý của mình.
Dịch tỉnh thần hôn dịch túy nhân Ảo giác kim sinh ngộ kim sinh.
(Dễ tỉnh sớm hôm, dễ say lòng, ảo giác đời này lỡ kiếp này).
Ghi chú: (1) Hai từ lý, đọc đồng âm nhưng tự dạng và nghĩa khác
nhau, từ thứ nhất nghĩa là lý số, luân lý, lý lẽ, từ thứ hai là bên
trong.
Cánh cửa sổ mở ra một nửa, gió biển ùa vào, hoa lan trên chiếc giá
điêu khắc bằng gỗ cây dương bắt đầu nở, cả căn phòng tràn ngập hương
hoa.
Khương Trầm Ngư cầm chiếc bút lông, chăm chú nhìn trang giấy trên kỷ án, mày hơi chau lại, ngần ngừ không chịu hạ bút.
Cửa phòng kẹt một tiếng, có người đẩy cửa bước vào, đó là Tiết Thái.
Chỉ thấy hắn đ