
g biết nói gì, chỉ có thể cứ lẳng lặng theo dõi
chàng, rất muốn nhìn rõ bí mật chàng giấu trong lòng, nhưng mà chàng
thâm trầm như biển sâu, tôi sao có thể soi thấu được chứ?
Trong cung bên nào cũng giấu hơi thở nguy hiểm, tôi đứng trong cung
có thể cảm giác được một trận chiến đang rục rịch sắp xảy ra, lại đúng
lúc này, một bóng quen thuộc xuất hiện trước mặt tôi, Ngọc Hoán, chàng
đến làm gì thế? Ngọc Hoán nhìn thấy cái chớp mắt của tôi, biểu hiện thay đổi, sau đó quyết định tiến đến quỳ xuống hành lễ trước mặt tôi, đợi
chàng đứng lên, tôi mới mở to mắt nhìn chàng, “Huynh có chuyện gì sao?”
Ngọc Hoán nhìn sâu vào trong mắt tôi một cái, định nói thì lại ngừng, cuối cùng mới miễn cưỡng bảo, ‘Không có gì, chỉ là muốn tới thăm nàng
thôi!” Chàng không gọi tôi là quý phi, làm tôi có chút giật mình, ngước
mắt lên nhìn chàng. Thấy tôi nhìn, ánh mắt Ngọc Hoán có chút trốn tránh, quay người lại, không nói gì cứ thế bước đi, lòng tôi thấy khó hiểu, cử chỉ Ngọc Hoán có chút khác thường, có phải là có chuyện gì sắp xảy ra
không đây? Lòng tôi trầm xuống.
“Gì cơ? Ta không muốn rời hoàng cung! Ta muốn gặp Hoàng thượng” Nhìn
thấy Hà công công vội vàng tới truyền tin cho tôi, đầu tôi chấn động, vì sao Long Kỳ phải làm như vậy, vì sao muốn đưa tôi đi chứ?
Hà công công tận tình khuyên bảo, “Nương nương, người phải hiểu nỗi
khổ tâm của Hoàng thượng chứ? Hoàng thượng chỉ là không muốn cho nương
nương bị thương tổn chút nào mới tiễn đi! Hoàng cung nay đã sắp có chiến tranh xảy ra rồi, Nương Nương!”
Tôi ngã ngồi trên ghế, đầu óc hỗn loạn, nhưng mà tôi thật sự không
muốn rời chàng đi lúc này mà! tôi thật sự không muốn đi, Hà công công
lại từng bước cực khổ khuyên bảo, “Nương nương, tâm tư Hoàng thượng nói
vậy nương nương đều hiểu được, nương nương chỉ là tạm xa cách thôi, sẽ
nhanh trở lại bên hoàng thượng mà!”
“Không, ta không muốn đi, da không còn thì lông còn trên người sao?
Ta sẽ không vì lúc nguy cơ thế này mà xa ngài ấy! Ông đừng có khuyên gì
nữa, ta muốn đi gặp ngài ấy!” tôi nhấc chân lên định ra cửa, tôi cần
phải biết cho dù chàng có muốn đưa tôi đi, cũng phải thương lượng với
tôi chút chứ, thế mà còn chưa gì thì đã đưa tôi rồi! Đột nhiên có hai
người xuất hiện ở cửa, Ngọc Hoán và Lãnh Phù làm cho tôi kinh ngạc nhất
là Lãnh Phù, mặc cả người áo giáp, hình như cũng định xa nhà, lòng tôi
ngẩn ra, Ngọc Hoán nhìn tôi chằm chằm hỏi, “Quý phi nương nương định đi
đâu sao?”
“Ta muốn đi gặp Hoàng thượng”
Lúc này, Hà công công vòng vèo đi ra, vẻ mặt đau khổ nhìn Ngọc Hoán
và Lãnh Phù bảo, “Lão nô vô dụng không khuyên được nương nương!”
Lãnh Phù hé miệng, liếc nhìn tôi một cái lạnh lùng, “Người cho dù có
thấy Hoàng thượng cũng vô dụng thôi, đây là ý chỉ của hoàng thượng, bất
cứ kẻ nào cũng không thể cãi lời, đến cả quý phi nương nương cũng không
được!”
Tôi cau mày, Lãnh phù cũng định đi với tôi sao? Lãnh phù như nhìn ra
tâm tư của tôi, tiếp tục nói, “Quý phi nương nương không phải là người
không hiểu chuyện, nói vậy cũng biết dụng tâm của hoàng thượng rồi,
nương nương là nhược điểm lớn nhất trong lòng hoàng thượng. Nếu nương
nương cứ ở trong cung tất sẽ ảnh hưởng đến Hoàng thượng và kẻ thù bên
ngoài đánh nhau, mà kẻ thù bên ngoài cũng sẽ lợi dụng nương nương đến
nhiễu loạn Hoàng Thượng, hai điểm này ta tin tưởng là nương nương cũng
không muốn như vậy đi!”
Lời nàng ta làm tôi thức tỉnh, nàng ta nói đúng lắm, tôi ở trong cung chỉ biết ảnh hưởng tới Long Kỳ thôi, căn bản là không giúp được gì cho
chàng, chỉ biết sẽ trở thành gánh nặng cho chàng. Nhưng mà tôi sợ, trong lòng tôi rất sợ, tôi sợ một khi tôi rời chàng đi, tuy chỉ là một thời
gian ngắn thôi, nhưng mà ai biết một thời gian ngắn vậy sẽ phát sinh
chuyện gì đây? Sẽ có kết cục thế nào đây? tôi sợ là…Tôi không muốn nghĩ
tiếp nữa, cứ nghĩ tiếp thế, tuyệt đối kết quả không tốt đẹp gì, Long Kỳ
không sao, sẽ không sao.
Ngọc Hoán mở miệng, “Có phải nương nương đang lo cho an nguy của hoàng thượng không ạ?”
Tôi nhìn lại chàng gật gật đầu, vẻ lo lắng cực độ biểu hiện trong
mắt, Ngọc Hoán giương khẽ mày lên nói, “Nương nương đừng lo, trận chiến
này Hoàng Thượng đã chuẩn bị kỹ lắm rồi, chắc chắn sẽ không xảy ra tình
trạng như nương nương nghĩ đâu ạ, mục đích chính chỉ cần người đi là
được, đó là mối vướng bận lớn nhất cần gỡ của Hoàng thượng, xin nương
nương cứ yên tâm đi thôi!”
Trong mắt Ngọc Hoán ánh lên tia kiên định làm cho lòng tôi bỗng thấy
yên tâm, nhưng cũng chưa phải là yên tâm hoàn toàn. Trong lòng tôi vẫn
có chút bất an, làm việc là do người, mà thành công lại do trời, vẫn còn chưa thấy kết quả thì cũng không ai có quyết định nhanh chóng vậy được. Tôi tin Long Kỳ nhưng vẫn không tin chính mình. Mở to mắt nhìn đã thấy
Hoan Nhi thu dọn đóng gói xong đồ đạc cho lên xe ngựa, phía sau xe ngựa
là một đội vũ lâm vệ lạnh lùng, họ được Long Kỳ phái tới bảo vệ tôi, còn có Ngọc Hoán và lãnh phù trước mặt nữa, nhìn thoáng qua về phía hướng
Long Kỳ, chàng vẫn còn chưa tới tiễn tôi, có phải chàng cũng đang nhìn
tôi hay không? Tôi