
cái tên là Bồng Lai, một cái tên là Phương Trượng, một cái là Doanh
Châu. Nước trong hồ gọi là Vị Thủy. Không sai, chính là sông Vị mà
Khương Tử Nha Khương lão công từng ngồi câu cá chờ thời.
Nói tóm
lại, Thái Dịch Trì là một nơi chứa đựng tiên khí. Ít nhất thì ông nội
của ông nội của ông nội của Đoàn Vân Chướng hy vọng nó là một nơi chứa
đầy tiên khí.
Vì vậy, trong hồ tất nhiên phải trồng hoa sen, đáy ao tất nhiên có rất nhiều nước bùn.
Thái Dịch Trì, chính là một thứ như vậy.
Mặt hồ mặc dù chưa biết có ẩn chứa tiên khí hay không, nhưng đích xác là
hơi nước mênh mông. Khi Hoàng đế bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương đi đến hòn đảo Doanh Châu, giữa hơi nước mênh mông liền ngồi xổm xuống, mặt
đối mặt.
“Hoàng hậu, nàng có gì bất mãn với trẫm không?”
“Thần thiếp không dám.”
“Vậy tại sao lại tự mình xuất cung, phá hỏng tiệc cưới, còn xui khiến Lư
Vương đồng phạm. Những chuyện này là thế nào đây?” Đoàn Vân Chướng bình
tĩnh nhìn Kim Phượng. “Hoàng hậu, nàng hãy cho trẫm một lời giải thích
đi.”
“Thần thiếp không có giải thích, xin hoàng thượng cứ trách phạt.”
“…” Cơn tức giận tràn ngập trong lòng Đoàn Vân Chướng đều hóa thành chán
nản. Hắn đột nhiên cảm thấy, vị hoàng đế này ở trong mắt Kim Phượng, có
lẽ ngay cả cái rắm cũng không bằng.
Nàng cứ tự nhiên khôi phục tư thái ôn lương cung kiệm, làm như Tiểu Hắc Bàn ở trước mặt dân chúng vô
tội chạy vào nhà người ta phá phách cướp bóc, mắng lời thô tục không
phải là nàng.
Ngay từ đầu hắn đã biết, vẻ ngoan ngoãn của Hắc Mập chết bằm này đều là biểu hiện giả dối. Nhưng rõ ràng đã bị nhìn ra là
giả, vẫn còn duy trì tự nhiên như vậy, nữ nhân này quả thật là ma quỷ
rồi.
“Trẫm biết rõ, trẫm thích Bạch Ngọc, nên nàng không vui.”
Không hề vòng vo, lời thật lòng liền thẳng tắp từ trong miệng Đoàn Vân
Chướng chạy ra.
Nhưng cũng chỉ nói thật, mới có thể uy hiếp Tiểu Hắc Bàn.
Quả nhiên, Kim Phượng kinh ngạc nhìn hắn.
Đoàn Vân Chướng ngừng lại một chút: “Hoàng hậu, kỳ thật nỗi khổ trong lòng của nàng, trẫm đều hiểu.”
“Hoàng thượng, có phải ngài… hiểu lầm cái gì rồi không?”
Đoàn Vân Chướng thâm tình tha thiết nắm bả vai nàng. “Hoàng hậu, trẫm nghĩ
thông suốt rồi, dù sao nàng cũng là thê tử kết tóc của trẫm. Cho dù nàng vừa đen vừa mập, lại vừa âm hiểm vừa nhát gan, trẫm cũng không nên ghét bỏ nàng.”
Khói mù, rốt cuộc hội tụ trong hai mắt Kim Phượng.
“Hoàng thượng, ngài muốn chọc giận thần thiếp sao?”
Đoàn Vân Chướng vừa thuyết phục vừa nghiêm khắc lắc đầu: “Hoàng hậu, trẫm
chỉ muốn nàng nhìn rõ tình cảnh của mình. Bất luận là so về tài hoa hay
về dung mạo, nàng và Bạch Ngọc, đều khác biệt một trời một vực, là khác
biệt một trời một vực a…” Hắn nhất thời cao hứng, đưa tay nâng cằm của
nàng lên. Chỉ cảm thấy chiếc cằm của nàng là một đống thịt tròn trịa,
xúc giác vô cùng trơn láng, vì vậy, lại nhịn không được, bóp bóp.
Kim Phượng toàn thân cứng đờ. Thân thể đã phản ứng trước đại não, hai tay hung hăng đẩy mạnh về phía trước.
Vụ thất lâu thai, nguyệt mê tân độ* (Sương khuất lầu cao, trăng mờ bến cũ.)
Hoàng đế bệ hạ cứ như vậy, chìm vào Thái Dịch Trì.
A, mọi người đã biết Thái Dịch Trì là cái thứ gì rồi đó. Vậy mọi người
chắc cũng đoán ra được, hoàng đế bệ hạ sau khi rơi xuống sẽ biến thành
cái thứ gì.
A di đà Phật.
Nước trong Thái Dịch Trì lạnh
buốt thấu tim. Đoàn Vân Chướng ở trong hồ nước lật vài cái bổ nhào, cuối cùng cũng thò đầu ra khỏi mặt nước. Hắn nhổ ra một bãi nước bùn, hét
lên: “Lưu, Hắc, Bàn!”
Lưu Hắc Bàn đã chạy đến phương trời xa xăm, không còn dấu vết.
******
Sau khi gây ra chuyện thiên lý bất dung, Kim Phượng lập tức trốn chui như chuột, trở về Hương La Điện.
Trước khi trốn khỏi hiện trường, nàng không quên quay đầu lại xác nhận. Hoàng đế bệ hạ đích xác đang khập khiễng đạp nước bùn, lóp ngóp leo lên bờ.
Đôi bàn tay này vĩ đại cỡ nào a, rõ rành rành đẩy hoàng đế bệ hạ xuống Thái Dịch Trì. Kim Phượng vô cùng sùng kính thưởng thức mười ngón tay giống
như mười cây chày gỗ nhỏ của mình.
Nàng nghĩ, chậm nhất là sáng
sớm ngày mai, hoặc là ngay chính đêm nay, thái hậu nương nương sẽ tay
trái xuất bạch cốt trảo, tay phải cầm trâm cài, bay vào Hương La Điện
đâm vào trái tim nàng. Đến lúc đó, đầu nàng cũng tốt mà ngón tay cũng
vậy, đều sẽ nói lời vĩnh biệt cùng nàng.
Dám đẩy hoàng đế xuống nước, đích xác là liều mạng a.
A, nói như vậy, trâm cài của thái hậu nương nương đến nay vẫn chưa tìm thấy, không hẳn là chuyện không hay.
Kim Phượng ngồi trong Hương La Điện, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Nàng
nghĩ, hoàng hậu không làm nổi nữa rồi, cha ruột phỏng đoán cũng sẽ không cầu tình giúp nàng. Nếu tốt số một chút, sẽ bị nhốt vào lãnh cung chứ
nhỉ? Dù sao thì ở trong mắt người đời, sớm muộn gì nàng cũng bị nhốt vào lãnh cung thôi.
Nhốt vào lãnh cung, có thể thoát khỏi sự áp bức bóc lột của thái hậu nương nương, cũng không phải là không có chỗ tốt.
Nhưng nếu lỡ không may, thái hậu nương nương quyết định đẩy nàng ra Ngọ Môn chém đầu…
Người mẹ đáng thương của nàng, sẽ phải sống tiếp thế nào đây?
Chẳng lẽ thật sự chính là