
hồng nhan bạc mệnh sao? Không, Hắc Bàn không tin, đôi mắt rưng rưng.
Kim Phượng thở hổn hển mấy hơi, rốt cuộc phát hiện có người đang quỳ trước mặt.
“Tố Phương?”
Tố Phương cúi đầu quỳ: “Nương nương, nô tỳ có tội.”
Kim Phượng nâng trán: “Là Bản cung có tội.”
Tố Phương ngẩng đầu. “Nương nương có tội, chính là nô tỳ có tội. Nô tỳ
chăm sóc không chu toàn, cam nguyện chịu phạt, theo luật chịu hình hai
mươi trượng, xin nương nương chỉ thị.”
Kim Phượng trợn tròn mắt,
vội vàng đỡ Tố Phương dậy. “Chịu hình hai mươi trượng, ngươi còn không
đi mất nửa cái mạng hay sao. Chủ tử xông ra ngoài gây họa, không nhất
thiết nô tỳ cứ phải gánh chịu. Ngươi không cần sợ.”
Tố Phương lại không chịu đứng lên. “Một khi Thái hậu nương nương biết chuyện này,
nhất định sẽ phạt Tố Phương. Thay vì chờ thái hậu nương nương trách
phạt, không bằng nương nương ngài cứ ra tay ngay bây giờ đi.”
Kim Phượng chưa từng thấy Tố Phương cố chấp như vậy bao giờ. Nàng thu hồi hai tay, ngẫm nghĩ một hồi.
“Tố Phương, ngươi có điều gì muốn nói phải không?”
Tố Phương nhìn nàng một cái, cũng không nói gì.
Kim Phượng cười khổ. “Tố Phương, ta biết rõ, ngươi là người thái hậu nương
nương phái tới để giám thị ta. Nhưng ngươi chưa từng ở trước mặt thái
hậu nương nương nói nửa câu nói bậy về ta. Hôm nay, ta có thể tiếp tục
làm hoàng hậu hay không, cũng rất khó nói, ngươi còn có điều gì phải cố
kỵ nữa?”
Tố Phương cúi đầu.
“Tố Phương.” Kim Phượng thở dài. “Ngươi đang giận ta sao? Giận ta đã tự tiện xuất cung, làm liên lụy đến ngươi?”
Qua hồi lâu, Tố Phương rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Kim Phượng bằng đôi mắt sáng ngời như ánh sao.
“Nương nương, qua hai tháng nữa, Tố Phương sẽ phải xuất cung.”
Kim Phượng sững sờ.
Đúng vậy, Tố Phương đúng là đã đến tuổi xuất cung. Nàng cứ bận rộn chiêu mộ
cung nhân mới, vậy mà lại quên mất chuyện cung nhân cũ bên cạnh sắp phải rời đi.
Trong lòng Kim Phượng có chút khổ sở, lại có chút chua
xót. Nàng kìm nén nửa ngày mới thốt ra được một câu. “Xuất cung, là
chuyện tốt.”
Tố Phương lại dập đầu một cái thật sâu. “Nương nương là một người tốt, biết rõ Tố Phương là người của thái hậu, không lôi
kéo cũng không bức bách, không để Tố Phương phải khó xử.”
Kim Phượng lau mồ hôi. “Ngươi cũng quá nể mặt ta rồi. Lôi kéo cùng bức bách, hai thứ này ta đều không chơi nổi.”
Tố Phương cười cười. “Tố Phương không thể hầu hạ bên cạnh nương nương lâu
hơn được nữa. Nhưng có vài lời, lại không thể không nói.”
“Ngươi nói đi.”
“Tố Phương theo hầu nương nương đã bốn năm, cũng nhìn ra được, nương nương
thông tuệ lại hiểu rõ đạo lý, hiếm ai trong hậu cung này bì được. Nhưng
chỉ có một điều, nương nương còn chưa rõ ràng lắm.”
“Điều gì?”
Tố Phương ra vẻ trang trọng. “Nương nương, bốn năm trước, khoảng khắc khi
ngài bước lên xe phượng, ngài đã không còn đường nào để quay về nữa. Bày trước mặt ngài chỉ có hai sự lựa chọn: giẫm người khác ở dưới chân
mình, hoặc bị người khác giẫm dưới chân. Muốn không để ý đến, là không
có khả năng.”
Ánh mắt Kim Phượng lóe sáng.
“Nương nương,
thông minh như ngài, càng cần phải hiểu đạo lý này. Về phần những ý
tưởng kỳ lạ, những suy nghĩ may mắn trong đầu ngài, cũng nên quên đi
thôi. Như chuyện tự tiện xuất cung hôm nay, sau này đừng lặp lại nữa.”
Tố Phượng trịnh trọng một cách hiếm có.
Kim Phượng trầm mặc.
Toàn bộ người trong thiên hạ đều không coi nàng như hoàng hậu, nhưng Tố
Phương lại nói cho nàng biết, bất luận thế nào, chính nàng nhất định
phải làm tốt cương vị hoàng hậu này. Nếu không, chỉ có một con đường
chết.
Có thể, Tố Phương đúng.
Một hồi lâu, nàng yếu ớt thốt ra một câu. “Tố Phương, ngươi biết hầm canh gà nhân sâm thế nào không?”
“Ách?”
“Hoàng thượng bị lạnh, làm thê tử mẫu mực, cần phải tự tay hầm một chén canh gà dâng qua đó, đúng không?”
Tố Phương ngơ ngẩn. “Hoàng thượng vì sao lại bị lạnh?”
Kim Phượng hắc hắc cười khan hai tiếng.
——******——
Bài thơ Đạp sa hành
Vụ thất lâu thai,
Nguyệt mê tân độ,
Đào nguyên vọng đoạn vô tầm xứ.
Khả kham cô quán bế xuân hàn,
Đỗ quyên thanh lý tà dương mộ.
Dịch ký mai hoa,
Ngư truyền xích tố,
Thế thành thử hận vô trùng số.
Sâm giang hạnh tự nhiễu Sâm sơn,
Vị thuỳ lưu há Tiêu Tương khứ.
(Người dịch: Nguyễn Xuân Tảo)
Sương khuất lầu cao,
Trăng mờ bến cũ,
Nguồn đào xa tít nhìn đâu rõ.
Lạnh lùng quán lẻ khép trời xuân,
Khắc khoải tiếng quyên, chiều bóng ngả.
Trạm gửi hoa mai,
Cá đưa bức lụa,
Xây nỗi hận chất chồng vô số.
Sông Sâm vốn quanh bọc non Sâm,
Vì ai chảy xuống dòng Tương nọ.
Khi Đoàn Vân Chướng tỉnh táo lại, đã là sáng sớm hôm sau.
Mấy thái y đang quỳ đầy đất trước long sàng, dẫn đầu chính là Hoa thái y
đang run rẩy ngón tay. Quỳ bên kia còn có toàn thể cung nữ nội thị trong Hiên La Điện, thậm chí Lưu Bạch Ngọc ở Đình La Điện cũng đến tham gia
náo nhiệt, mang theo cung nhân quỳ một đống.
Đoàn Vân Chướng lại nhìn lên, bắt gặp ánh mắt lo lắng của thái hậu.
“Hoàng nhi, cảm thấy đỡ hơn nhiều chưa?” Thái hậu nương nương vuốt ve gương mặt hắn, cảm thấy lòng bàn tay vẫn còn nóng sốt.
“Mẫu h