Old school Easter eggs.
Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc

Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322541

Bình chọn: 7.5.00/10/254 lượt.

như thế nào, nàng cũng chỉ có thể cải thiện.

Triêu Mặc đã quen dậy sớm chạy bộ, nàng không lên tiếng gì nhưng lại đi theo,

mới đầu Triêu Mặc còn buồn bực nhìn nàng: trang phục bằng vải bố, búi tóc đơn

giản rõ ràng là dáng vẻ mềm mại dịu dàng, lại ăn mặc anh khí, tạo ra vẻ đẹp

khác biệt, khiến nam nhân vui tai vui mắt.

Hắn chạy nàng cũng chạy, hắn đi nàng cũng đi, hắn dừng nàng cũng dừng.

“Ngươi làm gì?”

“Nô tì muốn cùng điện hạ, nô tì muốn có một thân thể khỏe mạnh.”

“...” Chưa từng nghe nói nữ nhân cũng luyện công buổi sáng?

“Có thể chứ, điện hạ?”

“...”

Nếu hỏi trước, hắn tự nhiên không cho phép, nhưng hiện tại thấy bộ dáng của

nàng hết sức thú vị, Triêu Mặc lại có tâm tình tốt hất đầu, kêu chạy tiếp, Thần

Quang cười thầm, căng chân đuổi theo.

Lúc này chiều cao của nàng và hắn tương tự, chân cũng dài như nhau, hắn không

bỏ rơi được nàng. Trừ phi tăng nhanh bước chân, nhưng như thế thì không phải

luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ dưỡng sinh.

Cuối cùng sau một trận tuyết tan, hương thanh thuần của mùa xuân tràn ngập bốn

phía, Triêu Mặc lau mồ hôi trên trán, “Sao ngươi chạy giỏi như vậy?”

“Nô tì không chỉ có thể chạy còn có thể nhảy, lật một ngọn núi cũng không có

vấn đề gì.”

“Nữ nhân không phải đều nên yêu kiều làm nũng sao?”

“Đó là đại tiểu thư nuôi ở khuê phòng, không có rèn luyện, xương không dùng

được.”

“Ngươi từng rèn luyện?”

“Ừ, nô tì thuở nhỏ bần hàn, khổ cực gì cũng từng chịu.”

“Hiện tại đi theo ta, ngươi không phải chịu khổ nữa, mỗi ngày chờ ăn cơm là tốt

rồi.”

“Cơm cũng chia cay đắng và ngọt, nô tì sợ cơm đắng.”

“Cơm sao lại đắng?” Triêu Mặc tò mò.

Thần Quang nhất thời không có mồm miệng lanh lợi lúc trước, nhàn nhạt cười một

tiếng, má phấn lại còn tươi đẹp hơn hoa đào, cúi đầu nói, “Điện hạ không có ở

bên cạnh tức là khổ (đắng)...”

Triêu Mặc lặng yên.

“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm ngọt.” Hắn lại cười một tiếng, đẹp như mặt ctrời,

kéo tay của nàng, đây là lần đầu tiên hắn nắm tay của nàng, Thần Quang không

khỏi nhớ tới một câu nắm tay đến chết, bên nhau đến già, thầm than trong lòng,

chỉ mong làm vợ chồng với hắn khi trẻ, làm bạn với hắn khi già.

Trở về lau mặt, lau khô tay thì thức ăn nóng hổi đã dọn xong, Thanh Liễu Thanh

Đồng không hổ là người từ La phủ ra ngoài, làm việc cho tới bây giờ cũng hết

sức tốt đẹp làm cho không người nào bắt được lỗi, bất kỳ chủ tử đều sẽ thích

họ.

Triêu Mặc cầm đũa ngọc lên, Thần Quang cũng cầm lên theo, hắn húp một chớp

cháo, nàng cũng húp một hớp, khi Triêu Mặc cho là nàng sẽ gắp thức ăn theo mình

thì nàng lại gắp phần mắt cá trước mặt ra, đặt nhè nhẹ ở trong chén hắn.

Triêu Mặc sửng sốt, đáy mắt rất là dịu dàng nhìn nàng.

Thanh Liễu Thanh Đồng che miệng cười trộm, lặng lẽ thối lui, trong mắt người

ngoài, chủ tử dĩ nhiên là vừa mới lấy nhau, mặt mày đưa tình.

“Tại sao không gắp cho ta phần thịt tốt nhất kia?” Triêu Mặc thong thả ung dung

nhai mắt cá.

“Khi còn bé, nô tỳ rất được phụ thân thương yêu, mỗi lần ăn cá, đầu tiên phụ

thân đều lấy mắt cá đặt ở trong chén nô tì, nhìn nô tì ăn xong mới có thể cười

ha hả uống rượu ăn cơm. Cứ như vậy, nô tì thích cá, chỉ cần có điều kiện nhất

định mang lên một dĩa, chờ phụ thân lấy mắt cá cho ta. Ở trong lòng nô tì, mắt

cá là một phần tình ý... rất nặng...”

Triêu Mặc cười mà không nói, gắp một phần thịt cá cho nàng.

Thần Quang khẽ mỉm cười, ăn say sưa ngon lành. Rất hưởng thụ phương thức chung

đụng mang theo một tia ngọt còn có một tia ấm này, bất kể cả hai rốt cuộc có

mấy phần thật lòng, mặt ngoài có thể tình ý triền miên như vậy cũng không tệ.

Bằng lương tâm nói Triêu Mặc đối với nàng rất tốt, mỗi khi Đế Quân ban thuởng

châu báu tơ lụa, Triêu Mặc luôn tặng cho nàng trước tiên, phần còn dư lại, mới

sai người cất vào nhà kho. Phàm là trái cây hoàng gia được ban, luôn luôn phân

một nửa cho nàng, nàng giữ lại, cũng không chịu ăn, luôn là phân ra một nửa,

chờ Triêu Mặc ăn xong, sau đó cười híp mắt đem ra, mỗi lúc này, ma ma sẽ thoả

mãn gật gật đầu.

Mặc dù “cái tốt” của hắn có một phần nguyên nhân là do La Trường Khanh, nhưng

tốt chính là tốt, Thần Quang chưa từng chịu uất ức, nếu được người giàu thích

thì cứ hưởng thụ, cần gì khiến mình không được tự nhiên, người so đo quá nhiều

vĩnh viễn không sung sướng.

Mặc vương phủ cũng có một Tàng Thư Các, xa không bằng phụ thân đại nhân, Thần

Quang nhìn nhìn, phần nhiều là mấy tác phẩm a dua nịnh hót đương thời, không có

tác dụng lớn, thật may là Triêu Mặc không thích đi học, dù thích, chỉ sợ cũng

không có tác dụng lắm.

Ngược lại thư phòng của hắn lãi bày mấy quyển văn tập thật hay, đều mới tinh,

có thể thấy được chủ nhân của bọn nó rất ít động tới.

Triêu Mặc đang ở hậu hoa viên đào con giun, mỗi khi đào được một con liền ném

vào trong lồng tre, chim bói cá đang lim dim lập tức vui vẻ, ung dung tao nhã

nhai kỹ nuốt chậm. Thần Quang đi tới, khoát khoát tay lụa, chim bói cá mập mạp

lập tức trợn mắt nhìn, nàng khẽ giật mình, chưa từng thấy lòai chim có linh

tính thế này.

“A Lục không thích nữ nhân.”

“Nó là con