
n chúc ở một đấu trường nhỏ xem cuộc chiến, thỉnh thoảng
bèn nhìn nhau cười, thậm chí, hắn còn nắm tay Thính Tuyết... sao Triêu Mặc có
thể như vậy chứ?
Thần Quang phát giác Diệu Đảm ở cửa, không biến sắc rút tay bị Triêu Mặc nắm
về, hàm súc cười một tiếng, “Quận chúa tới khi nào, sao người làm vô lễ như
vậy, cư nhiên không thông báo.”
Triêu Mặc quay đầu, chỉ kinh ngạc chớp mắt một cái, lập tức cười đi về phía
nàng, giống như sự cợt nhã của mình vừa rồi không tồn tại, trong mắt chỉ có
Diệu Đảm.
“Tẩu tẩu chớ nên trách tội, là Diệu Đảm không cho bọn họ thông báo. Thế nào,
hôm nay Triêu Mặc thua?” Nàng nâng tay, vừa đúng tránh khỏi tay của Triêu Mặc,
trong lòng mơ hồ không thoải mái.
Triêu Mặc sửng sốt.
Thần Quang rất có ánh mắt, nhìn liền hiểu tất cả, cũng không nói ra, “Là Thính
Tuyết nhất thời bướng bỉnh, thắng hiểm mà thôi.”
Hai bên hời hợt hàn huyên mấy câu, Thần Quang rất có chừng mực lại rất tự nhiên
mượn cơ hội đi ra ngoài phân phó người làm chiêu đãi Diệu Đảm, dụng ý của nàng
vừa đúng khiến đôi nam nữ trẻ tuổi hiểu, rồi lại không đến nỗi lúng túng.
Có thể làm tất cả mà không lộ ra gì cả, lại khiến người thoải mái, không thể
phủ nhận, đây là một nữ nhân thông minh, nhưng lại tuyệt đối không để cho ngươi
cảm thấy nàng có nửa phần uy hiếp, giống như không đủ gây sợ.
Phái Thanh Liễu Thanh đồng đưa trà bánh đến, Thần Quang tự nhiên sẽ không ngu
đến trở về nữa, nàng mang theo đầu bếp tốt nhất trong phủ, chạy tới thị trường
giao dịch súc vật mua dê, không cần mập nhất non nhất, chỉ cần có sữa.
Ma ma bưng trà dạo bước ra từ cửa hông, nhìn bóng lưng Thính Tuyết thật sâu,
ước chừng là mình cảnh giác quá độ, khoa trương lực phá họai của kẻ địch gấp
mấy lần, thật ra nàng chỉ là một người vợ mười sáu tuổi vất vả trị gia mà thôi.
Diệu Đảm dùng khăn tay xoa xoa mắt hồng hồng, càng giống như một đóa hoa sen
chịu đủ uất ức lại chọc người đau lòng, Triêu Mặc dù sao chỉ là nam nhân mới
mười bốn tuổi, không có bao nhiêu kinh nghiệm đối phó nữ nhân, hắn chắp tay sau
lưng, dứt khoát đứng sát nàng, “Được rồi, mỹ nhân, đừng giận, nàng xem Thính
Tuyết rộng lượng cỡ nào.”
“Thính Tuyết Thính Tuyết, chàng chỉ biết rõ Thính Tuyết, chỉ vì chàng, ta đã
chịu bao nhiêu khổ. Ta một lòng với chàng, chàng thì tốt rồi, thừa dịp ta không
có ở đây, lôi lôi kéo kéo với nàng ấy, mắt của ta nhìn thấy hết, là chàng chủ
động nắm người ta! Thế nào, cầm giữ không được rồi hả?”
“Ta... “ Phương diện khác hắn đều được, chỉ là không thể đối phó Diệu Đảm điềm
đạm đáng yêu lại biết làm nũng.
Lúc đó hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, ước chừng là thói hư tật xấu của
nam nhân, thấy Quang nhi xinh đẹp hơn trước, tính tình lại khiến người thích,
liền không nhịn được... Quái, nàng vốn là nữ nhân của hắn, hắn muốn làm gì
không được, sao Diệu Đảm lại tỏ bộ dạng hắn nuôi nữ nhân bậy ở ngoài?
“Được rồi, Diệu Nhi khóc nữa sẽ không đẹp, ta thích người nào nhất trong lòng
nàng lại không rõ ràng sao? Chánh phi nương nương của ta, nếu như hiện tại đã
bắt đầu ăn dấm của một tiểu thiếp, về sau làm sao thể hiện phong phạm chủ mẫu
của nàng?” Hắn thân mật ôm chầm nàng, giọng nói khẽ trầm tĩnh, rất dễ nhận
thấy, dung túng của một người đàn ông đối với nữ nhân cũng có hạn độ, thấy được
phải biết dừng.
Diệu Đảm hiểu Triêu Mặc, cũng ý thức được hôm nay mình quả thật quá đáng, đã
mất phong độ, liền nũng nịu nện ngực hắn một cái, khóc sụt sùi nhào vào trong
ngực hắn.
“Triêu Mặc, chúng ta có thể thành thân sao?”
“Dĩ nhiên có thể, trừ phi nàng không muốn gả.”
“Vậy nếu như ta không gả, có phải chàng sẽ cho Thính Tuyết vị trí chánh phi hay
không?”
“Tại sao lại nói đến nàng? Phiền nàng dùng người nào khác có thể so sánh với
nàng hơn được không?”
“Vậy chàng nói ai có thể so sánh với ta?”
“Không ai.”
“Ghét, nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ người ta, sau lưng lại trăng hoa, cho là
ta không biết.”
“Ta là nam nhân, đại trượng phu không có tam thê tứ thiếp chẳng phải làm trò
cười cho người ta, chỉ cần mỹ nhân của ta biết lòng của ta ở nơi nào là tốt
rồi.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, tấm màn mỏng rơi xuống trong phòng mập mờ,
mấy tiếng rên rỉ của Diệu Đảm, Triêu Mặc ôm lấy nàng nằm xuống, đầu óc nhanh
chóng xẹt qua khuôn mặt tươi cười không chút kiêng kỵ của Quang nhi lúc đấu dế,
môi đỏ mọng của Diệu Đảm đã đè lên, hắn tà tà cười một tiếng, hôn sâu hơn...
Khuyết đỉnh duy nhất của Diệu Nhi khả ái chính là mái tóc dài kiến thức ngắn,
nhưng ghen tỵ lại tăng thêm niềm vui thú khuê phòng. Nàng không biết, hắn vĩnh
viễn cũng sẽ không lập Quang nhi làm chánh phi, bởi vì thân thể nàng không sạch
sẽ, hắn có thể dễ dàng tha thứ cho nàng sống ở bên cạnh đã là tấm lòng lớn lao.
Thần Quang mua dê trở về phủ không lâu lắm, trong phủ đã bắt đầu đốt đèn, nàng
tắm rửa xong, thay quần áo sạch, thuận miệng hỏi Thanh Liễu, “Điện hạ dùng cơm
chưa?”
“Đã dùng. Điện hạ vốn muốn chờ chủ tử ngài cùng dùng, ai ngờ chưa tới thời gian
dùng cơm thì Quận chúa nũng nịu kia đã la hét đói, thật giống như rất mệt,
giường cũng không xuống, đ