
đỏ mặt, vội vàng để sữa dê xuống, nói xin lỗi chạy đi.
Triêu Mặc ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy không có thú vị 11như vừa rồi, nói không
ra quái dị, nhìn qua phương hướng Quang nhi biến mất, nàng có mất hứng hay
không, không, nàng không dám! Như vậy chính là cao hứng? Nghĩ tới đây, hắn lại
cảm thấy hơi tức giận.
Diệu Đảm cũng tức giận ngồi dậy, kéo cánh tay hắn, “Triêu Mặc, đi, chơi với ta,
chúng ta vừa vặn cùng đi đại hội săn thú, ở chỗ này luôn thấy nàng, khuôn mặt
tươi cười, giả tình giả vờ đấy!”
“Nói nhăng gì đó.” Triêu Mặc nhăn nhăn không để lại dấu vệt, đứng dậy mặc quần
áo.
Diệu Đảm nện xuống bả vai hắn, chu cái miệng nhỏ nhắn cũng mặc quần áo theo.
Người làm mang theo hành
lý đơn giản lên xe ngựa, má phấn nhẵn nhụi ecủa Thần Quang còn mang theo màu
hồng nhạt, dịu dàng thắt dây áo choàng cho Triêu Mặc. Diệu Đảm bĩu môi, liếc
nàng một cái, nhảy vào trong xe ngựa.
Triêu Mặc nhân cơ hội tiến lên trước, ôm hông của Thần Quang, dán sát lỗ tai
nàng nói, “Quang nhi, ngươi thích gì, ta bắt một con thỏ nhỏ tặng ngươi có được
hay không?”
“Tạ điện hạ.” Nàng cười ngọt ngào.
Nàng rất hiểu chuyện, tuyệt không ghen không ác, lại có đạo trị gia, bất kỳ nam
nhân nào nằm mơ cũng nên cười, vì tìm được nữ nhân biết làm việc lại không gây
phiền toái như vậy, chỉ là Triêu Mặc cười không nổi, ước chừng là vừa rồi không
thể tận hứng với Diệu Đảm.
Đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa, trong xe ngồi có điện hạ còn có Diệu Đảm Quận chúa,
Thanh Liễu tức giận đấm ngực, “Cái thứ gì, thật đúng cho mình là chánh phi của
Mặc phủ rồi! Nếu có thể gả sớm, còn kéo dài tới hiện tại, hừ!”
Thần Quang không biến sắc xoa bóp tay của nàng, nhắc nhở nàng tai vách mạch
rừng.
“Chủ tử, ngài thật biết nhịn, hiện tại nếu nàng là chánh phi, chúng ta cũng
chịu, nhưng tại sao, không danh không phận, cả ngày tới cửa câu dẫn trượng phu
người ta. Vương gia đều do ngài làm hư rồi.”
“Tiểu nha đầu, bớt tranh cãi một tí, không ai cho rằng ngươi cậm, đi, theo ta
đi dạo phố đi.” Thừa dịp trong phủ thanh tịnh, nàng phải đi mua chút nhang đèn
tiền âm phủ để cúng phụ thân đại nhân trên trời có linh thiêng. Ngày trước,
trải qua ngày ăn bữa hôm lo bữa mai, cả mệnh cũng không để ý tới, vẫn không có
chăm sóc ông ấy thật tốt, Thần Quang rất có cảm giác có tội, sợ phụ thân đại
nhân sống ở bên kia thiếu tiền.
Sáng sớm mấy ngày trước đã hẹn Tuệ Hiền sư thái - chủ trì trong am, ở ngày giỗ
của phụ thân, cho nàng đến dâng hương ăn chay, siêu độ chuyện xưa.
Đáng tiếc nhang đèn chưa mua được, chủ tớ hai người đã bị quản gia La phủ ngăn
lại.
“Đây không phải là trắc phi nương nương của Mặc vương phủ sao, tiểu nhân gặp
qua nương nương.”
“Hướng tiên sinh đa lễ.” Hắn là nhân vật hung ác, giao thiệp với hắn, cả Thần
Quang cũng phải nghĩ kỹ rồi mới làm.
Hướng tiên sinh không làm lễ nhiều, thậm chí là không có lễ, ngoài miệng cung
kính, lại sớm sai người nhanh chóng nhét chủ tớ hai người vào xe ngựa, động tác
dứt khoát lưu loát, không khiến bất kỳ dân chúng nào chú ý
Thanh Liễu khẩn trương không dám thở mạnh, so sánh, Thần Quang lại có vẻ an
tĩnh.
Gả vào Mặc vương phủ gần một năm, La Trường Khanh triệu kiến nàng ba lượt, mỗi
lần đều là như thế, hôm nay vừa lúc khiến Thanh Liễu đụng vào.
Lần này La Trường Khanh làm hơi phô trương, ước chừng đã sớm biết Triêu Mặc rời
đi, lại có ba ngày đại hội săn thú rãnh rang, càng thêm không sợ hãi, trức tiếp
dép nàng trở về La phủ, Thanh Liễu nửa đường đã biến mất, ước chừng bị bắt
xuống.
Bị người không nặng không nhẹ đẩy một cái, Thần Quang lảo đảo mấy bước, cửa
nặng nề đóng lại ở phía sau, tay của nàng âm thầm nắm lại trong tay áo, nhẹ
nhàng quỳ xuống, “Nô tỳ gặp qua thiếu gia.”
Cầm bả vai của nàng, vẫn ôm nàng vào trong ngực như trước kia, La Trường Khanh
tựa hồ mới vừa uống một chút rượu, mang theo một chút men say,”Mấy tháng không
gặp, lại càng đẹp hơn.”
“Thính Tuyết liễu yếu đào tơ, có tài đức gì khiến thiếu gia khen. Ách...” Nàng
không nói nữa, La Trường Khanh cười tà buông tay nắm trước ngực nàng ra, “Tiểu
Thính Tuyết, trượng phu của ngươi và nữ nhân khác đi chơi, có phải ngươi rất
khổ sở hay không? Nếu không, ta dẫn ngươi đến đại hội săn thú nhé, muốn con thú
gì, ta săn cho ngươi?”
Bầu trời sẽ không rớt bánh nhân (ý chỉ không tự nhiên có việc tốt), Thần Quang
biết hậu quả khi lấy đồ của La Trường Khanh, vội vàng cười nói, “Thiếu gia nói
đùa, thiếu gia cho Thính Tuyết cuộc sống an nhàn, để Thính Tuyết ấm no không lo
cả đời, sao Thính Tuyết dám không biết đủ mà đòi thêm, đó chính là tham lam...
Ách...” May là nàng thật kiên cường, đáy mắt đã nổi nước mắt lên, hồi lâu mới
bức lui, La Trường Khanh chậm rãi buông tay xâm phạm nàng ra.
“Nói, muốn cái gì?” Hắn chậm rãi cắn lỗ tai của nàng, cho đến tận nay mới chỉ
dùng với nàng một lần, hắn thật sự quá nhớ mùi của nàng, hơi thở như lan của
nàng, cho dù là yên lặng không nói lời nào, cũng làm cho hắn tràn đầy cảm động.
“.... Thiếu gia ban thưởng... Ban thưởng cái gì, Thính Tuyết sẽ nhận cái đó.”
Nàng căng thẳng thân thể, không muốn