pacman, rainbows, and roller s
Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc

Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322724

Bình chọn: 10.00/10/272 lượt.

ẫu nghi thiên hạ, trở thành điển phạm hậu cung!

“Chàng tức giận?” Nếu nói vừa rồi chỉ nói giỡn, hiện tại Diệu Đảm có thể hoàn

toàn xác định, có thứ gì đó đang chen lấn tràn mi ra, “Làm sao chàng có thể cho

ta xem vẻ mặt khó nhìn như vậy? Triêu Mặc, ta ghét ngươi, luôn gây gổ với ta vì

Thính Tuyết!”

Nàng vốn là thiên kim chưa từng chịu uất ức, cả La Trường Khanh cũng luôn dịu

dàng với nàng, lại luôn bị Triêu Mặc nằm trong lòng bàn tay. Cũng không biết

sao, nàng chỉ yêu hắn, biết rõ La Trường Khanh có tiền đồ hơn hắn, thành thục

hơn hắn, nhưng yêu là yêu, không phải sợi dây nói đứt liền đứt.

“Được rồi, đừng khóc, nàng còn như vậy ta sẽ không thích nàng nữa.” Triêu Mặc

vừa nói anhư vậy, Diệu Đảm liền bị hù dọa, lập tức khéo léo nằm ở trong ngực

hắn, nhưng bây giờ càng khóc càng hung.

Triêu Mặc không dễ dàng phát giác cau lại lông mày, chưa từng nghĩ tới Diệu Đảm

khéo léo ngây thơ cũng có một mặt đáng ghét như vậy, nước mắt thỉnh thoảng là

độc dược nam nhân không cách nào kháng cự, nhưng thường xuyên thì hoàn toàn

ngược lại, khi đó nam nhân phần lớn chỉ cảm thấy phiền não.

“Diệu Nhi. Không phải là ta muốn gây gổ với nàng, mà là nàng không chịu cho bên

cạnh ta có nữ nhân khác.”

“...” Diệu Đảm nước mắt lưng tròng, “Uh, ta chính là không chịu! Ta cũng biết

rõ nam tử hán đại trượng phu tam thê tứ thiếp là chuyện thường, nhưng.... Nhưng

ta vẫn cảm thấy chúng ta không giống nhau, ta muốn tạo ra kỳ tích, vì ta, ngươi

có thể làm được có đúng hay không?” Rốt cuộc nói ra khỏi miệng, chung đụng tới

nay, đây vẫn là tâm bệnh của nàng, trước khi có Triêu Mặc, thân là quý tộc, đã

sớm thấy nhiều thiên kiều bá mị bên cạnh nam nhân nhưng lại không thể trách,

phụ thân, ca ca, không phải đều là như vậy, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, một

khi mình gặp phải vấn đề như vậy, có thể điên cuồng hay không?

Không, nàng không muốn chia sẻ Triêu Mặc với bất luận kẻ nào! Cho nên giờ khắc

này dù mạo hiểm bị Triêu Mặc hoài nghi thành đố phụ (người đàn bà hay ghen)

cũng muốn thử một lần.

“Diệu Nhi, biết ta thích nàng điểm nào không?” Triêu Mặc nhẹ nhàng nâng cằm của

nàng lên, “Nàng dịu dàng, vui vẻ, toàn tâm toàn ý yêu ta... Cho nên ta không hy

vọng Diệu Nhi hoàn mỹ như thế, đủ để làm thê tử ta, sẽ có ngày biến thành đố

phụ người người chê cười.” Hắn nhìn gương mặt đầy nước mắt của Diệu Đảm, lại

không khỏi nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nàng... cho tới bây giờ đều không

ghen...Tâm, khẽ trầm.

Giọng nói nhàn nhạt của Triêu Mặc khiến Diệu Đảm đột nhiên dâng lên một cảm

giác khẩn trương, nàng cũng không dám nói xằng nói bậy nữa, ô ô nhào vào trong

ngực hắn, hôn môi của hắn, không tiếng động nói xin lỗi.

“Triêu Mặc, cầu xin chàng đáp ứng ta một chuyện!”

Biết sai liền sửa, quả nhiên vẫn là Diệu Nhi tốt, khóe miệng Triêu Mặc nâng lên

nụ cười tà, sờ sờ đầu của nàng, “Nàng nói.”

“Bỏ Thính Tuyết!”

“...” Triêu Mặc nhíu mày.

“Trả nàng lại cho La Trường Khanh, dù sao hai người kia đã sớm có chuyện cẩu

thả, thân thể của nàng rất dơ, chàng không thể đụng nàng. Cứ như vậy, một khi

Trường Khanh cao hứng, nói không chừng sẽ ghi nhớ phần tình này.” Nàng có cảm

giác mãnh liệt, trong tiềm thức La Trường Khanh vẫn muốn lấy Thính Tuyết về.

Thính Tuyết không chỗ nương tựa, môt khi bị đuổi ra vương phủ, không cần bao

lâu, cũng sẽ bị Hướng tiên sinh bắt về như con chó.

Triêu Mặc lạnh lùng đẩy Diệu Đảm ra, tròng mắt thâm thúy lấp lánh khiến nàng

nhất thời không dám nhìn thẳng.

.....

Mùi hương khói trong am Tĩnh Ninh làm cho người ta không khỏi yên tĩnh, giống

như huyên náo dữ tợn đều là trí nhớ kiếp trước.

Cửa vừa khép lại, Thanh Liễu lập tức phịch một tiếng quỳ xuống, khóc lóc nức

nở, “Nương nương, ngài trừng phạt nô tỳ đi, nếu như ban đầu nô tỳ liều mạng với

Hướng tiên sinh, nói không chừng... Điện hạ cũng sẽ không đánh nương nương như

vậy! Ô ô...”

“Thân thể nhỏ bé của ngươi có thể liều mạng với ai chứ.” Thần Quang cười, không

cẩn thận nhếch khóe miệng bị thương. Nói đến tột cùng, nếu không có núi đao

biển lửa tất nhiên là giả, mà nàng chỉ cũng chỉ chịu đánh mà thôi.

Nói một vài lời riêng tư với Thanh Liễu, tiểu nha đầu này hết sức trung thành,

hơn nữa sau khi biết Thần Quang đem vòng ngọc xanh bóng, chuộc thân cho muội

muội bất hạnh luân lạc phong trần của nàng, càng thêm cảm động khóc lớn không

ngừng.

Nương nương là Quan Âm Bồ Tát trên đời, là người rất có thể diện lại có tri

thức hiểu lễ nghĩa, lại ra sức ra tiền vì muội muội không sạch sẽ của nàng, nếu

để điện hạ biết được nương nương từng đến thanh lâu, đến lúc đó không biết lại

gió to mưa lớn cỡ nào.

Nương nương còn đưa hết tiền còn lại cho muội muội, chỉ dặn dò nàng về nhà chăm

sóc mẹ già bị bệnh liệt giường thật tốt. Thanh Liễu có tài đức gì, lại có may

mắn tìm được chủ tử coi nàng như người, không, còn tốt hơn người, nương nương

coi nàng như tỷ muội ruột. Thanh Liễu thề, muốn thần phục Thần Quang cả đời.

Hôm đó lang trung nói xương không gãy, chỉ hơi sai chỗ, gân mạch tay trái bị

thương nghiêm trọng, phải từ từ chữa trị. Nàng khôn