
cho La Trường Khanh, không phải là vì
trong sạch, nàng sớm đã bị hắn chà đạp, cũng không quan tâm trong sạch, nhưng
nàng quan tâm mệnh.
Dựa vào sự ác độc của La Trường Khanh, Triêu Mặc sớm muộn gì sẽ biết hân nàng
không trong sạch, đến lúc đó tánh mạng nàng khó bảo toàn, hôm nay nàng thân là
trắc phi, nếu lại bị hắn.... Nàng không dám tưởng tượng.
Không, nàng thật vất vả mới có hôm nay, tốn bao nhiêu khuôn mặt tươi cười, tốn
bao nhiêu đầu óc, mới thắng được lời khen ở Mặc vương phủ, tuyệt đối không thể
bị hủy trong chốc lát.
Hai tay của nàng lơ đãng khoác lên trước ngực hắn, ngăn cản thân thể hắn đè
mình, “Thiếu gia... Thiếu gia, bây giờ là ban ngày. Nô tỳ, nô tỳ có nguyệt sự
rồi.”
Nói xong, nàng khẽ nghiêng đầu, thẹn thùng không dứt.
“Vậy sao, cho ta xem.”
“Không được! Kinh nguyệt rất xui xẻo, lại bẩn, thiếu gia là thân thể ngàn vàng,
chớ làm nô tỳ ngại chết, tâm ý của nô tỳ đối với thiếu gia, chẳng lẽ thiếu gia
vẫn không rõ.” Tay của nàng âm thầm siết thành quyền, cười như hoa xuân.
La Trường Khanh bán tín bán nghi, chậm rãi buông tay ra, Thần Quang nhân cơ hội
thoát thân, nụ cười không giảm, không biến sắc đến gần cửa, “Về sau có thời
gian nô tỳ sẽ hầu hạ thiếu gia....”
Chỉ là ở trong nháy mắt nàng xoay người, âm hiểm như La Trường Khanh vẫn không
thả nàng, nàng sớm nên biết, không phải sao, nàng hiểu hắn rất rõ. Nàng đã
không phải là Tiết Thần Quang năm xưa, khiến hắn có ba phần kiêng kỵ. Bây giờ
nàng chỉ là một tiểu nữ tử hèn mọn, coi như bị hắn đùa chơi chết ở trong gian
phòng này, cũng không có ai quản, thậm chí không ai biết.
Từ phản ứng bản năng, nàng xoay người lại tát một cái vào mặt La Trường Khanh,
tiếp theo mở then cửa ra thật nhanh, còn chưa kịp mở cửa, người đã bị khiêng
lên, ném vào trên đệm chăn...
Thân thể nàng kháng cự, trong đầu có ngàn vạn suy nghĩ. Không nghe lệnh sẽ
chết, từ cũng chết, trượng phu và La Trường Khanh đều sẽ không thả nàng...
“Tử Khiên ca ca, cùng đến đại hội săn thú với chúng ta đi!” Diệu Đảm rất được
La Trường Khanh sủng ái, ra vào nội uyển như vào chỗ không người, quản gia mới
vừa há mồm ngăn cản, cửa đã bị nàng đẩy ra, thật ra thì nàng đã gõ một ái, ai
ngờ cửa không có cài chốt.
Vì vậy nàng và Triêu Mặc thành công tận mắt thấy một màn trong phòng.
Thần Quang đang giãy giụa, La Trường Khanh đè ép nàng, cánh tay dùng sức bắt
chéo hai tay nàng ở phía sau lưng, nàng đau đến sắc mặt tái nhợt, váy bị kéo ra
một mảng lớn, lộ ra bả vai mỏng manh, ngực rung động vươn thẳng.
La Trường Khanh đại khái cũng không ngờ tới Triêu Mặc lại sẽ xuất hiện kịp thời
như vậy, không thể tưởng tượng nổi nhất chính là cửa còn bị đẩy ra, khiếp sợ
thả lỏng hai tay, Thần Quang vồn đang dùng sức bò lên phía trước liền lăn xuống
đất, áo xốc xếch.
Diệu Đảm ước chừng là rất lâu mới lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn gò má bị
đánh sưng đỏ của La Trường Khanh.
Quản gia đã dẫn người vọt tới, thậm chí nghe thanh âm rút kiếm, không khí nhất
thời khẩn trương mà quỷ dị.
Mọi người nhìn Thần Quang sắc mặt tái nhợt, còn có La Trường Khanh khóe môi
chảy máu, sau đó hết sức hiểu rõ ai là người bị hại chân chính, nhưng quản gia
lại mạnh mẽ thét một tiếng, “Trắc phi nương nương, thiếu gia niệm tình ngươi
thường ngày có công, đặc chuẩn ngươi đi vào tạ ơn, ngươi lại không biết xấu hổ,
đả thương thiếu gia! Ngũ điện hạ, thiếu gia vì dân vì nước, đươc đế quân khen
thưởng, hôm nay lại bị nữ nhân trong phủ điện hạ nhục nhã...”
Quản gia rất thông minh chỉ nói một nửa, giao vấn đề lại cho Triêu Mặc từ vừa
mới bắt đầu đã trầm mặc, hiện tại phương pháp xử lý tốt nhất chính là cho La
Trường Khanh đủ mặt mũi, kéo Thần Quang ra ngoài chém.
La Trường Khanh híp híp mắt, chợt hết sức có hứng thú nhìn Triêu Mặc xử lý như
thế nào.
“*****!” Chỉ nghe Triêu Mặc gầm lên giận dữ, giận đùng đùng đi tới, đá xương
hông Thần Quang một cước.
Ô ~ nàng hít một hơi lạnh, co lại chặt hơn.
Ngày đó cả Diệu Đảm cũng giật nảy mình, nàng chưa từng thấy Triêu Mặc xuống tay
ác như vậy, như đứa trẻ bị người đoạt kẹo, tức giận lại ngây thơ, lại không
phân tốt xấu vừa đánh vừa đá, chẳng lẽ hắn thật khờ rồi, không nhìn ra là La
Trường Khanh cường bạo Thính Tuyết?
Chỉ là đây không phải việc nàng nên quan tâm, Triêu Mặc nhất định tự có tính
toán, huống chi nàng lại ghét Thính Tuyết nhất, bị trận đòn này, xem sau này
nàng vẫn còn dám câu dẫn Triêu Mặc hay không.
Từ đầu tới đuôi, Thần Quang không kêu một tiếng, chỉ là co rúc thành một cục,
cả người run rẩy, cho đến La Trường Khanh đột nhiên bước lên, đẩy Triêu Mặc ra.
“Trường Khanh, con này ***** đại khái là chán sống tìm đường chết, ta muốn dẫn
nàng trở về nghiên cứu bộ xương đê tiện này. Tay nào của nàng đánh ngươi, ngươi
chỉ cần nói cho ta biết, ta liền chặt xuống ngay.”
La Trường Khanh ngẩn ra, âm thầm dùng sức siết cổ tay Triêu Mặc, cười như không
cười nói, “Nếu đầu đánh ta thì sao?”
“Người tới, kéo xuống chém cho ta...”
“Chậm! Các ngươi đều đi xuống, nếu chuyện hôm nay bị lộ ra một chút, ta liền
lấy tro cốt các ngươi làm phân bón