
Quang chọn vài món trang sức và y phục
xinh đẹp, thưởng nàng, đây là một nha đầu đơn thuần, không nên tốn hao quá
nhiều hơi sức, liền cảm phục trong thủ đoạn có đủ ân uy của nàng. Còn dư lại tự
có ma ma an bài, bà sẽ dạy nàng hầu hạ Triêu Mặc thế nào.
Đào Diệp trong sạch động lòng người, Thần Quang cũng không tin lại kém nữ tử
nơi bướm hoa, nàng nhíu mày, đầu không bỏ được bộ dạng Triêu Mặc đi dạo thanh lâu,
trong lòng không thể nào không khó chịu, phát hiện rõ ràng mình lại không thể
nào nắm giữ nhất cử nhất động của hắn...
Đào Diệp mặt hồng tim đập nghe ma ma nói, tâm thần bất định bất an chờ phu quân
đó, nàng không biết gì về Ngũ hoàng tử, nàng chỉ là một nha đầu nông thôn cái
gì cũng không hiểu, nhưng thần tiên tỷ tỷ, không, trắc phi nương nương nói
hoàng tử đẹp mắt, thì nhất định đẹp mắt, nàng tin nàng ấy.
Triêu Mặc ngáp một cái, chán đến chết đẩy cửa phòng ra, nghĩ ngợi có nên mời
Quang nhi tới đây hay không, lại cảm thấy không ổn, gần đây mình biểu hiện quá
cần nàng, thậm chí mang theo vài phần lấy lòng, nghĩ tới việc nàng mua nha đầu
cho mình lại cảm thấy tức giận.
Thanh Liễu đứng hai canh
giờ trong vườn của Triêu Mặc, không có nghe thấy bất kỳ động tĩnh, trở lại bẩm
báo: điện hạ đi vào nói chuyện với Đào Diệp, vừa mới bắt đầu có thể có chút
kinh ngạc, sau đó, nô tỳ không dám nhiều trì hoãn bỏ chạy vào vườn trốn, không
bao lâu phòng ngủ tắt đèn, chắc là bắt đầu đi ngủ...”
Thanh Liễu lúc chưa lấy chồng, vừa nói hai chữ “Đi ngủ” liền đỏ mặt.
Hôm sau Đào Diệp đỏ mặt dâng trà cho Triêu Mặc và Thần Quang, chẳng biết tại
sao nhiệt tình của Triêu Mặc hơi giảm bớt, chỉ cười như không cười nói, “Ánh mắt
của Quang nhi không tệ, không tệ.”
Sau đó mặt đen lại ra cửa, gần đây hắn có vẻ hơi bận, ma ma cũng có nhắc nhở
Thần Quang, đừng dây dưa hắn lại càng đừng nên hỏi này hỏi kia, gần đây thế cục
trong triều biến hóa mau, kể từ sau khi Tiết Nhân Cẩn chết, Phan Tả tướng ngày
càng thất thế, điện hạ sống cũng rất khó khăn.
Đào Diệp là người linh hoạt, không đợi Thần Quang hỏi thăm đã tự nói, điện hạ
đối với nàng coi như săn sóc, chỉ không cho phép nàng giúp thay quần áo, cũng
không cần nàng xoa bóp, lệnh nàng mau đi ngủ, kết quả nàng lại ngủ thật, ngủ
say trước nay chưa có, cái gì cũng không biết a ...
Sáng nay đế đô nổ tung nồi, đêm qua Lưu Thái Úy mới ra La phủ không tới hai
thước liền bị một mũi tên xuyên qua cổ họng, uổng cho hắn còn mặc hai tầng áo
giáp vàng. Thần Quang ngẩn ra, trong thiên hạ có tài bắn cung như thế trừ La
Trường Khanh còn có ai? Chuyện xảy ra ngột, tốc độ thoát đi bcủa thích khách
rất nhanh, mấy chục cao cthủ của La phủ đều không thể gần người, lại so hơn
mười chiêu với La Trường Khanh, bụng bị thương. Hiện tại đầy đường đều dán lệnh
truy nã, các đại y quán đều có binh lính canh giữ, một khi phát hiện kẻ bị
thương ở bụng, đều bắt lại hết.
Bên ngoài loạn thành như vậy, lại náo có thích khách, Thần Quang ở lúc 1Thanh
Liễu còn chưa phản ứng kịp đã nâng váy chạy như bay ra cửa, may mắn chặn lại
Triêu Mặc sắp xuất phát.
“Điện hạ!”
“Ngươi đuổi theo tới đây làm gì?”
“Đừng đi.”
“...” Triêu Mặc nhướng đuôi mắt lên, Thần Quang tựa hồ cao hơn lúc vừa vào phủ
một hút, “Ngươi đang quản ta?”
“Không phải, nô tì chỉ lo lắng an nguy cả điện hạ. Còn nữa, nô tì cảm thấy điện
hạ đang tức giận. Ngày hôm qua đột nhiên tặng nha đầu, có thể không hợp tâm ý
điện hạ, nhưng nô tì đúng là vì cho điện hạ một sự vui mừng, bởi vì... Bởi
vì...”
“Bởi vì sao?”
Má phấn của Thần Quang ửng đỏ, tiến lên một bước, Triêu Mặc vì nhân nhượng
chiều cao của nàng, không thể không khẽ cúi người, nghe nàng nói.
“Bởi vì ta không muốn để điện hạ đi dạo thanh lâu!”
“Ta không nghe lầm chứ, đây là lời trắc phi nương nương hiền huệ nhất Mặc phủ
nói ra?”
“Nô tì không có gì cả chỉ có điện hạ, cho nên xin điện hạ lấy thân thể làm
trọng!” Thần Quang cắn môi, mặt của Triêu Mặc gần trong gang tấc, tựa hồ muốn
xem thấu dưới sự trấn định nàng cố gắng duy trì đến tột cùng cất giấu cái gì.
“Đây là ghen hay là cái gì?”
“...”
“Quang nhi, biết vì sao ta tốt với ngươi vậy không? Bởi vì ta chưa bao giờ gặp
được nữ nhân hiểu chuyện hơn ngươi, nhưng ta luôn cảm thấy ngươi không chân
thật...” Triêu Mặc nhàn nhạt nói, trực tiếp lướt qua Thần Quang đang giật mình,
sau một khắc Thần Quang chợt xoay người, bước nhanh đi lên trước, làm ra một
động tác to gan, từ phía sau ôm chặt lấy hông gầy mạnh mẽ của hắn, người làm
rối rít rút lui.
“Điện hạ.. Sao nô tì lại không chân thật? Chẳng lẽ toàn tâm toàn ý tốt với một
người là không chân thật?”
Triêu Mặc chậm rãi vuốt ve hai tay nhỏ bé ôm chặt hông mình, một khắc đó tim
đập vô cùng nhanh, rồi lại ép buộc mình khôi phục lại bình thường, “Có lẽ ngươi
không sai, là ta soi mói. Buông tay...”
“...” Thần Quang chậm rãi buông tay ra, Triêu Mặc cảm thấy trong mắt của nàng
ẩm ướt, tựa hồ có lệ, vừa đụng liền rơi, một khắc kia hắn chợt cúi người in lại
một cái hôn, xin lỗi, hắn phải đi.
Triêu Mặc vẫn đi, nàng cuối cùng vẫn cách bí mật của hắn một bước.