
Kéo lên màn kiệu, Triêu Mặc vội vàng móc khăn tay ra hứng máu nôn ra từ trong
miệng, cảm giác đau đớn ở bụng mờ mờ ảo ảo.
Chỉ Lạc đã sớm không có phản ứng với vết thương của hắn, chết lặng, cũng không
phải lần đầu tiên thấy, xử lý và đối phó cũng không khác với con thỏ gãy một
chân, hai ba lần giải quyết.
“Thương thế của ta như thế nào?”
“Không chết được, ta cũng không để thuốc lãng phí ở trên thân người chết.”
“Ngươi không thể đổi giọng nói uyển chuyển để biểu đạt?”
“Xin lỗi, không có thói quen này.”
“... “
“Hai ngày này ngươi cứ ở chỗ ta đi, ta chỉ trông nom trị liệu, về phần nữ nhân
phía sau ngươi, tự ngươi cxử lý, ngàn vạn đừng để cho ta nhận lấy, ta sợ nhất
phiền toái.” Hoa khôi Chỉ Lạc trong Túy Yên lâu vừa gặm dưa leo vừa gác hai
chân lên, chim bói cá mập nhìn thấy thèm, kêu mấy tiếng, bị Chỉ Lạc ném một quả
dưa leo sang, kinh hãi rụng mấy cọng lông.
Triêu Mặc liếc mắt xem thường, đi dạo thanh lâu đương nhiên là càng quang minh
chính đại càng tốt, hắn cũng không thể lén elén lút lút khiến người bhoài nghi
chứ? Chỉ là hậu quả của quang minh chính đại lại khiến Quang nhi và Diệu Đảm
phát giác...
Diệu Gia Minh vốn giữ thái độ trung lập lại hoàn toàn cự tuyệt lời cầu 1hôn của
Triêu Mặc, điều này làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn, Phan Tả tướng là dượng
của Diệu Đảm, giao tình hai nhà không tệ, Diệu gia vẫn có ý gả Diệu Đảm cho
Triêu Mặc, nhưng gần đây triều cục rung huyển, nên bọn họ đã mau chóng tỏ rõ
lập trường như vậy!
“Triêu Mặc, trong khoảng thời gian này vương phủ sợ rằng không yên, nuôi cao
thủ mới là thượng sách.”
“Cao thủ? Ta đang có tính toán này, chỉ là một lúc không có người thích hợp.”
“Ta lại có một người, nhưng phải xem ngươi có bản lãnh nuôi hay không, sinh
trưởng hoang dã, bị chủ 1trì chùa Kim Đỉnh tìm được, hết sức có linh tính, chủ
trì nói, nếu như gặp người có thể khống chế hắn, tự khắc trở thành một mãnh hổ
dũng mãnh thiện chiến, thế không thể đỡ.”
“Thần kỳ vậy à, sao ta thấy hơi tà quái?”
“Hắc hắc, ngươi không phải không biết quan hệ của ta với chủ trì.” Chỉ Lạc nói
đến chỗ hưng phấn cúi người xuống quơ tay múa chân, bánh bao ngụy trang bộ ngực
không cẩn thận rớt ra ngoài, hắn cũng không ghét bỏ, liền cắn một cái nói tiếp,
“Mi tâm Thính Tuyết không phải có một nốt ruồi đỏ sao? Chủ trì nói tên nô lệ
Côn Lôn này đặc biệt để ý nốt ruồi chu sa, không bằng dắt về để cho nàng nuôi.
“Để ý thế nào? Nếu sợ hãi nàng, ta có thể lấy về cho nàng làm món đồ chơi, nếu
như gặp mặt liền giết thì sao?”
“Cái này... Ta cũng không rõ ràng lắm, có cao thủ như ngươi ở bên sợ cái gì?”
“Hồ đồ.”
Bị tiếng khóc thút tha
thút thít àm cho phiền não, Thần Quang dịu dàng nói, “Quận chúa, cứ khóc cũng
không phải là biện pháp, chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn...”
“Ngươi làm sao biết rõ, ngươi rốt cuộc còn chưa phải là nữ nhân của Triêu Mặc!
Hắn bị những người không đứng đắn bên ngoài quyến rũ, ngộ nhỡ sức khỏe bị ảnh
hưởng thì làm sao?!” Diệu Đảm đỏ mắt rống giận, vung toàn bộ lửa giận lên người
Thần Quang.
Người làm vội vàng rót một ly trà hạ lửa cho Diệu Đảm.
“Nếu quận chúa biết thân phận của ta, nói vậy nên hiểu rõ bi thương của ta
tuyệt không thua gì ngươi nửa phần, nhưng ta có thể làm gì? Đó là thanh lâu kỹ
viện, há chúng ta có thể nhúng tay vào, coi như phái người qua cũng sẽ bị rơi
vào tiếng xấu đố phụ (phụ
nữ ghen tuông).”
“Vậy... Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?!”
“Theo ta thấy Quận chúa nên giả bộ bệnh, giả bộ nghiêm trọng một chút, điện hạ
nghe nhất định đau lòng, tự nhiên sẽ trở về.”
“Đúng nga, sao ta không nghĩ tới. Ta... Ta sẽ trở về phủ, ngươi mau phái quản
gia đưa tin.”
Thần Quang lễ phép đứng dậy đưa tiễn, chỉ thấy quản gia vội vã chạy về phía
này, vừa chạy vừa nói, “Nương nương, phò mã gia đến thăm!”
Diệu Đảm lập tức như lâm đại địch, run run rẩy rẩy co lại sau lưng Thần Quang,
hận không thể đẩy nàng ra ngoài. Bên này, người làm vừa dứt lời, phò mã gia
Diệu Chính Bạch đã mặc triều phục, mắt hổ giận dữ xoải bước đi tới.
“Nô tì gặp qua phò mã gia.”
“Ừ.” Nặng nề đáp một tiếng, ánh mắt sắc bén của Diệu Chính Bạch thủy hung nhìn
Diệu Đảm sau lưng Thần Quang, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, vừa giơ tay
đã kéo Diệu Đảm ra, động tác mau đến Thần Quang còn không kịp nháy mắt.
“Khốn kiếp! Ban ngày ban mặt ra vào Mặc vương phủ như vào chỗ không người,
ngươi bảo Diệu gia ta còn mặt mũi nào mà tồn tại, bảo cha làm sao giao phó với
hữu tướng!” Dứt lời, nói với Thần Quang sắc mặt như thường, “Đắc tội, lão phu
thay mặt nữ nhi bất hiếu chịu tội với ngũ hoàng tử, bảo đảm sẽ không bao giờ để
nàng ra ngoài mất mặt xấu hổ nữa!”
“Phò mã gia nghiêm trọng...”
“Không nghiêm trọng! Lão phu là một người lỗ mãng, nhưng vẫn hiểu chút đạo lý,
hi vọng nương nương truyền lời cho Ngũ điện hạ, xin điện hạ chớ khiến lão phu
khó xử!”
Dứt lời liền ném khuê nữ của mình cho ba nha hoàn có công phu như ném bao cát,
giận không kềm được rời khỏi Mặc vương phủ, cho đến tiếng bước chân biến mất,
Thần Quang còn có thể loáng thoáng nghe thanh âm khóc lóc