
xuống làm Diệp phi, Thần
phi thuận lợi thừa kế hậu vị, hiệu Thụy Quang.
Triêu Mặc vừa cố gắng làm một vị hoàng đế tốt, vừa nỗ lực làm một người chồng
tốt, chỉ vì một ánh mắt của Quang nhi hắn liền có thể vứt bỏ hậu cung giai lệ,
chuyên sủng mình nàng, ở dưới áp lực không ngừng của văn võ bá quan đương
triều, mới miễn cưỡng lâm hạnh hai ba vị phi tử, tiếp theo vẫn hàng đêm ngủ lại
Thụy Quang cung. Chỉ là Thụy Quang hoàng hậu vẫn không có sinh con.
Nàng không muốn sinh, trừ Tử Khiên ca ca, nàng không bao giờ muốn sanh con vì
bất luận kẻ nào nữa.
Thái tử tròn mười tuổi, liền lập Cảnh Ngọc Trung làm đại thần phụ chính.
Triêu Mặc thường ôm Thần Quang, có lần nhẹ nhàng nói ra, về sau không bao giờ
tổn thương Quang nhi nữa, những lời ta nói ngày trước đều là giả, nàng là nữ
nhân ta thích nhất...
Làm một đế vương, cả tư cách nói yêu hắn cũng không có.
Hắn không thể để cho bất luận kẻ nào biết hắn có tình yêu, bao gồm Quang nhi.
Hắn thật vất vả mới có hôm nay, hôm nay ai cũng phải thần phục hắn, cả Quang
nhi ngày xưa làm sao cũng bắt không được cũng chủ động xin cởi áo ra, thẹn
thùng mặc hắn ta cần ta cứ lấy.
Hắn không bao giờ còn là nghiệt chủng mà phụ vương say rượu cường bạo em vợ
sinh ra nữa. Ở trong lòng mẫu hậu chỉ có thái tử ca ca, cho tới bây giờ chưa
tình có hắn, bởi vì hắn chỉ là con của muội muội bà, mà con của bà thì đang ở
chỗ Tiết Nhân Cẩn, trải qua cuộc sống vui vẻ, mẫu hậu luôn có thể trìu mến vô
cùng, cả nằm mơ cũng nỉ non Thần Quang a Thần Quang...
Ngày gặp chuyện không may, ở trong lòng của mẫu hậu cũng chỉ có thái tử ca ca,
sống chết của hắn không ai trông nom. Phụ vương muốn giết hắn, nói phàm là
người có quan hệ với kẻ đó đều phải chết, muội muội của mẫu hậu vào cung cầu
cạnh, cầu xin tỷ phu bà tha cho đứa trẻ đáng thương này, dù sao hắn không phải
Đoan Tĩnh sinh ra, mà là do người em vợ như nàng sinh!
Kiếm trong tay phụ vương chậm rãi rơi xuống. Muội muội của mẫu hậu khóc ôm lấy
hắn, bộ dáng trìu mến kia mới giống như một mẫu thân chân chính.
Hắn thật vui vẻ, rốt cuộc có người thích hắn.
Hắn trộm đi khôi giáp của La Trường Khanh, xâm nhập vào quân đội, thừa dịp loạn
xông vào Tiết phủ.
Hắn biết nữ tử kia, gọi Tiết Thần Quang, luôn dùng các loại cớ xâm nhập vào
trong cung, tự cho là không có ai phát hiện. Mẫu hậu len lén hôn khuôn mặt nhỏ
nhắn của nàng, còn ôm nàng, thậm chí vì nàng, đuổi đi hắn đang khóc muốn mẫu
thân, hắn mới năm tuổi!
Trên váy nữ tử này dính máu, giống như động vật nhỏ bất lực nào đó khi tuyệt
vọng chạy trốn, một hồi kêu phụ thân, một hồi kêu Tử Khiên ca ca, hắn cảm thấy
thật là quá buồn cười quá thống khoái!
Chậm rãi kéo cung ra, ở trong lửa mạnh và khói dày đặc bắn về phía ngực vừa mới
bắt đầu trổ mã của nàng...
Hôm nay, chuyện cũ đi qua rất sạch sẽ, hắn thận trọng che chở tất cả có được bây
giờ, đúc thành một căn nhà sắt bền chắc, bảo vệ hắn cùng với Quang nhi, ai cũng
không thể cướp đi Quang nhi của hắn.
Hắn muốn Quang nhi thương hắn, yêu bằng cả trái tim, giao ra tim và thân thể,
hắn thích dong ruỗi ở trong cơ thể nàng, đưa mắt nhìn bộ dạng thống khổ giãy
dụa của nàng, thích vẻ quyến rũ tột khi khi nàng ôm mình thật chặt leo lên vui
vẻ, tất cả tất cả đều làm cho hắn điên cuồng...
Hắn yêu nàng yêu đến tận xương.
Năm Thái tử mười ba tuổi, Thần Quang rồi, nhìn qua vẫn xinh đẹp như thiếu nữ,
da thịt trơn nhẵn non như nước. Triêu Mặc ba mươi ba tuổi là độ tuổi thành thục
nhất xinh đẹp nhất của một người đàn ông, không biết mê đảo trái tim của bao
nhiêu giai nhân, bất đắc dĩ thánh ân độc sủng Thụy Quang, cũng may Đế Quân chỉ
tuyển tú nữ một năm, sau lần đó không còn động tĩnh. Khiến cho nữ nhân chết già
không gặp đế vương trong cung đình giảm rất nhiều.
Ngày đó vừa đúng đến ngày giỗ của Tử Khiên ca ca, nàng đã nói tha thứ hắn, cho
nên ở ngày này, rất là nhớ hắn.
Sủng ái của Triêu Mặc đối với nàng đã đạt đến cường thịnh, rồi lại thời thời
khắc khắc cẩn thận, chỉ sợ truyền ra lời đồn nàng mê hoặc lòng vua. Thỉnh
thoảng cũng sẽ đến cung phi tử khác ngủ một giấc cho có hình thức, dùng để
chứng minh mình cũng không có chuyên sủng Thụy Quang hoàng hậu.
Trước đó vài ngày có một phi tử ỷ mình có chút thông minh, lại xinh đẹp vô
cùng, hết sức bất mãn đối với Thần Quang, liên hiệp ngoại thích muốn gia hại
Thần Quang, chỉ là chuyện còn chưa có áp dụng, phụ thân của vị phi tử liền
ngoài ý muốn bỏ mình.
Từ đó về sau Triêu Mặc không còn gặp nữ nhân kia nữa, đại khái là bị Thần Quang
tự mình xử trí. Hắn biết Quang nhi xấu tính, cũng biết nàng có thủ đoạn, nhưng
hắn yêu nàng thì làm sao bây giờ, chỉ cần không ảnh hưởng chánh quyền của hắn,
chuyện làm sạch sẽ, hậu cung đó cứ giao cho nàng muốn làm gì thì làm đi.
Từ đó mỗi nữ nhân nhìn thấy Thụy Quang hoàng hậu đều như chuột gặp mèo, cũng có
người không tin tà càng muốn đấu với nàng, đều không ngoại lệ, chết không thấy
xác sống không gặp người, mà Đế Quân lại mở một con mắt nhắm một con mắt với
mấy việc này.
“Hôm nay vì sao Hoàng thượng không có mang tùy tùng?”
“Trẫm khô